Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

NGÃ TƯ ĐƯỜNG



            Sáng nay Mưa, dù lòng bạn cảm xúc gì thì những cơn mưa sáng luôn gợi lên chút gì đó thật buồn…
Cũng lẽ thường, qua một đêm tối ai cũng mong thấy được ánh bình minh để khởi động và chào đón một ngày mới .Thế mà, cái không gian u ám trầm buồn mới sáng đã len vào lòng người.Hắn tặc lưỡi trườn mình ra khỏi chăn ấm còn đó hơi người….Nhìn nhanh vào đồng hồ ..cũng đã hơi trễ, ủi bộ đồ qua loa ,vội vàng... Hắn khoác chiếc áo khoác bên ngoài cứ thế phóng xe .Hắn ghét cảm giác tù túng ngột ngạt khi trùm mình trong chiếc áo mưa…thà ướt nhưng dù sao hắn sẽ luôn chấp nhận, đó là cái cố tật của hắn…

            Mưa nhẹ, khoảng đường đến  công ty không quá xa dù thế  cũng đủ thấm vào chiếc áo sơ mi .Đẩy cửa phòng làm việc cái lạnh từ máy điều hòa phả vào làm hắn rùng mình..Chị tạp vụ luôn chu đáo như thế mỗi sáng bật máy lạnh sau khi lau chùi bàn làm việc .Hắn mở latop việc đầu tiên bắt đầu cho một ngày mới là vào yahoo  …Hắn thích đọc những lời bình luận và chúc  từ bạn bè trước khi làm việc…Cảm giác đó như tất cả mọi người viết blog vẫn có….từ màn hình hiện ra lời nhắn:
 “Anh khỏe không? Em nhớ anh! Khi nào có dịp anh hãy nghe “Ngã tư đường anh nhé”…Chúc anh luôn vui..em vẫn bình an và….”.
Hắn chưa bao giờ nghe về bài hát ấy..một cái tên như không phải tên của một bài hát, cái tên lạc lõng với những bài hát mà hắn vẫn nghe…..những tình khúc bất tử luôn là cái gu âm nhạc khó thay đổi.
-Hắn khoanh tay trước ngực ôm ấp vỗ về cảm giác lạnh lẽo  đang ngấm vào và tìm mở bài hát :
 “Ngã tư đường mình gặp lại nhau
Vẫn ánh mắt ta nhìn nhau ngày nào
Vẫn câu nói "anh giờ ra sao?"
Vẫn câu nói "giờ anh thế nào?"
Lời bài hát không hoa mỹ chỉ như một lời thăm hỏi. Tự nhiên hắn thấy lòng mình ấm áp ..vì lời bài hát hay  vì đó là câu hỏi của một người…dành cho hắn.
Thoảng có đôi khi hắn thèm cảm giác ấy, thèm cảm giác ai đó quan tâm về mình…Cuộc sống cứ tất bật hàng ngày, có lúc hắn muốn gọi điện cho đám bạn cho người cũ nhưng cứ lần nữa mãi để rồi lại quên  đi …Ngày lại ngày cứ thế trôi qua ..mỗi người một công việc , một hoàn cảnh và một mục tiêu để đạt được…Cuộc sống cuốn trôi cả những kỷ niệm ….
Câu hỏi cũ em hỏi anh ngày nào
"Anh vẫn còn yêu em phải không?"
Anh không trả lời, lặng im chỉ biết nhìn em..
Bài hát nhẹ nhàng như một câu chuyện của hai người yêu nhau…như câu chuyện của tình yêu của chính hắn..Hắn thầm nghĩ có những câu hỏi không cần  trả lời, có những nỗi đau chẳng cần phải thổn thức và  có trái tim… nhói buốt dù không rỉ máu phải không em?
“Câu trả lời chắc em biết được
Sao hỏi anh làm chi em hỡi
Anh vẫn là anh như ngày nào
Yêu một người không dễ quên được đâu”
Cảm giác nghẹn lại…hắn muốn trả lời thật nhiều cho những tin nhắn đó nhưng chỉ là sự im lặng rót vào thinh không … Cô ấy đã thoát khỏi yahoo.
“Trên bầu trời cơn mưa bất chợt
Như hòa chung vào niềm đau anh
Em nghẹn ngào "trời mưa mất rồi...
Thôi chào anh em phải đi rồi..."
Hắn muốn bấm số để gọi cho cô ấy, để nghe được giọng nói, để hỏi thăm về cuộc sống từ khi cô ấy lấy chồng nhưng chỉ là những tiếng tít tít vô vọng….
- Hắn buồn và  tự trách mình…lúc này hắn muốn nói  với cô gái dù chỉ một lời:
“ Em ….anh nợ em một lời hỏi thăm”
                                                                                    (LOVE AND LIFE )


Anh nợ em một lời thăm hỏi
Nhưng chần chừ chẳng dám gọi cho em
Để đêm đến lòng giăng sầu nhung nhớ
Cho nỗi buồn cứ thế đậm sâu thêm

"Ngã tư đường" anh viết tặng riêng em
Từng câu chữ khứa tim mềm đau nhói
Mưa tháng sáu cứ khẽ khàng rơi vội
Em thoáng hiện về... trong kí ức buồn tênh...!
                                                        Candy Blog




1 nhận xét: