Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Biển đêm


Con người rất sợ bóng tối, nỗi sợ như cố hữu… Trước biển khi đêm về. Nỗi sợ ấy như dâng lên đầy ắp… Chẳng còn cái cảm giác vui thú của ngày nắng mới đón ánh bình minh. Mất hẳn thứ cảm xúc hân hoan khi thấy biển như dang tay vỗ về… Thay vào đó là lòng người chùng lại, buồn man mác lúc hoàng hôn, thấy mình nhỏ bé, cô độc trước nó, thấy thấm buốt với cái thâm sâu u tịch khi ở giữa nó, thấy đau nhói với rặng đá chết khi chạm vào phải nó, thấy sợ bởi sự buông trôi vô định lúc rơi xuống đó . .
Ai cũng bảo mình yêu biển vì biển có sóng vỗ, có nước xanh, cát trắng, có tiếng hàng thùy dương reo nhạc mà chẳng một lần thử đối diện với chính mình trước Biển  đêm….

Tình yêu cũng vậy khi yêu ta nghĩ về những điều đẹp nhất, nói những điều dễ đi vào lòng người nhất… Với nhiều người khi yêu họ đánh mất cả chính mình, để khi tình yêu ra đi làm con người ta chới với. Với nhiều người biển đã cất giữ giúp họ những kỉ niệm, những dự định ước muốn, ở đó có cả niềm hạnh phúc ngập tràn và cả những nỗi day dứt không nguôi. Ai đó đã nói “tình yêu thường mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng  mang đến hạnh phúc”... điều đó có lẽ chỉ đúng nếu tình yêu có một cái kết có hậu… ai cũng mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ... phải thế không ?

Thế nhưng, có những thứ tưởng chừng mình sẽ có ở cuộc đời đôi khi nó lại vuột mất… Biển là kẻ minh chứng khi tình yêu hạnh phúc. Biển cũng là kẻ phán xét khi tình yêu khổ đau.
Hắn nhớ kỉ niệm ngọt ngào bên Biển… một chiều hai đứa phóng xe bỏ cái thành phố náo nhiệt để về Vũng Tàu… Bãi tắm trước khách sạn Thùy Vân khi đêm xuống thật lãng mạn, không dạo Phố, chẳng ghé quán xá đông đúc, hai đứa chọn cho mình một lối đi riêng và trút lại sau gót chân mình quá nhiều mệt mỏi, ưu tư… Dạo sát mép nước, cát mịn mát lạnh  dưới chân trần… Không quá nhiều ngôn ngữ được nói chỉ có cái nắm tay đan vào nhau chặt dần… Những nụ hôn ngọt ngào bất tận… Đó là một đêm đáng nhớ cho những người yêu nhau… Trăng nhấp nhô ẩn hiện, sóng rì rào ôm vào dải cát, mặt biển lấp lánh ánh bạc, nước lao xao như triệu, vạn chú cá tung tăng quẫy đuôi, gió mát lạnh mang theo hơi nước lẫn vị mặn của muối ngấm vào da thịt… Đâu đó ánh đèn đường hắt vào  từng khoảng sáng mờ nhạt, biển đêm như lung linh huyền ảo… Đôi tình nhân  ôm nhau mặc sóng lùa vào chỗ đứng, cứ mỗi lần sóng rút đi sóng lấy mất cát làm họ chênh chao và  cái ôm lại có cớ xiết  chặt…

Trăng lên cao, chia tay nhau về phòng, cái cảm giác mỗi người bồi hồi khó tả, như say, như mơ.. Giấc ngủ cũng trằn trọc với những suy nghĩ mộng mị yêu thương. Trăng vờn vào lan can ngả lưng vỗ giấc, cặp tình nhân cũng vùi mình vào giấc ngủ muộn…
Giấc mơ yêu chập chờn hư ảo..
..................
Sáng mới hơn bốn giờ, chuông điện thoại reo một tin nhắn vỏn vẹn nhưng nồng nàn :“Bình minh rồi anh… mình ra biển thôi”. Khoác chiếc áo mỏng vào người hắn nhoài người và chạy vội xuống cầu thang và nắm chặt tay nàng ở đại sảnh… Trời u xám, con đường như nhuộm bạc, ánh đèn đường vàng vọt, thi thoảng những chiếc xe đêm hối hả lao vút cho kịp việc trước khi trời sáng… Cái không gian ấy làm những người yêu nhau thấy ấm áp khi cảm nhận có một bờ vai để dựa vào và một bàn tay nắm dắt… Thuê một đôi ghế bố một cây dù, trời mù sương là dấu hiệu của một ngày hanh nắng… Họ nằm đó khoác hờ chiếc áo lạnh vào người và nhìn nhau tràn ngập hạnh phúc, khuôn mặt còn ngái ngủ những lọn tóc bay dính vào má nhưng ánh mắt rạng rỡ yêu thương… Bình minh trên biển tuyệt đẹp… nước xanh thắm, ánh hồng dương loang đỏ một góc, cảm giác như mặt trời mọc lên từ biển, những chiếc thuyền dong buồm căng gió… Ngày mới bình yên và xao động ngập lòng… Phố xá đông vui dòng người hối hả…!!!

Chia tay nhau ở Phố biển, họ gieo vào lòng nhau những lời hứa và quá nhiều dự định chung cho cả hai, hẹn một lần sẽ cùng lên Đà Lạt.. Phố núi đầy sương, nắm tay nhau lên những con dốc quanh co vàng thẫm Cúc Qùy, rực nở ven đường, cùng nghe tiếng thông reo và  tung tăng trên chiếc xe đạp đôi quanh hồ Xuân Hương thơ mộng….
Nhưng hôm nay, chỉ còn lại một người, hành trang trên tay là một cặp hồ sơ và đôi ba bộ quần áo... vơ vội cho một chuyến công tác ngắn ngày… Hành trang còn nữa đó là vài chục bức thư viết tay và hàng trăm tấm ảnh đã ghi dấu quá nhiều kỉ niệm ngọt ngào khi tình yêu ấy có đôi…
Hắn tha thẩn dạo quanh những lối mòn loang màu kỉ niệm, hoàng hôn chiều đỏ cả vạt nắng, sắc chiều như một bức tranh đầy màu mê hoặc. Dẫu thế nó khó thể thành một bức tranh tròn vẹn như một hình khối cố định… chỉ là sự trừu tượng mông lung, loang vào trái tim cằn cỗi đau đớn. Hàng thùy dương vẫn hát.. Lời hát buồn như câu kinh cho tiếng lòng mặc niệm, sóng chẳng êm đềm mà gầm gào cay nghiến.. Ừ thì phố biển đã vắng người…nên còn đó hư hao...

Phố biển chiều nay …thiếu vắng em
Giọt nắng buồn -khoảng trời xanh vụn vỡ
Cơn mưa Hạ tháng năm về bỡ ngỡ
Anh đợi chờ hoa sắc tím Bằng Lăng.

Phố biển chiều nay, thiếu bóng em
Anh góp nhặt tiếng vành khuyên rơi vãi
Nỗi nhớ nào của một thời vụng dại
Cứ cuộn về lại theo sóng …tan xa.

Phố biển chiều nay,vẫn vắng em
Sóng vẫn cứ xô vẫn …ầm ì_ buồn tẻ
Hàng Thùy Dương vẫn đôi bờ lặng lẽ
Giấu lệ buồn mặc niệm cuộc tình đau!!!
Hắn ngồi đó… lặng lẽ và cô độc, đọc từng lá thơ… lần giở từng bức hình… kỉ niệm ùa về như một thước phim chầm chậm đau đớn… Khi chia tay hắn và người đó cùng hứa rằng sẽ không ai đành lòng đốt đi một kỉ niệm như thế, không ai có thể  nhẹ lòng tung tro, thả theo gió trời cho cuộc tình bỗng chốc hóa hư không…Và hắn đã hứa, những gì thuộc về biển sẽ đem trả về biển… Đêm nay, hắn biết có kẻ âm thầm lặng lẽ bới một hố sâu trên cát chứ không phải xây lâu dài trên cát… Hắn sẽ tự đào mồ và chôn vùi mọi thứ vào đó… để biển mặn khóc thương, để cát nóng cuộn chảy, để ánh mặt trời bỏng cháy đốt hết yêu thương…Và hắn nhẹ lòng chờ ngày mai nắng lên soi rõ một con đường  cho cánh buồm cô độc lại căng gió phiêu dạt nhân gian.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét