Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

Tuổi thơ...miền nhớ!


" Trong thú vui đã mở đường cho đau khổ
            Trong hội ngộ, đã nẩy mâm chia ly "
Đọc câu này rồi ngẫm thấy buồn quá, nếu đúng thế thật thì cuộc sống ta đang sống này cuối cùng là gì ?. Ta tìm kiếm điều gì mà cứ phải sân si vội vã ???.
 Tối nay Trăng  thật sáng, đã lâu lắm rồi từ ngày bỏ cái miền quê yêu dấu lên Phố mình không còn nhiều khoảng khắc và chút cảm xúc nào để dành cho nó . Cuộc sống cơm áo gạo tiền, mọi thứ tất bật cứ cuốn trôi. Cúp điện mình  mò ra cái giếng trời phơi quần áo sau nhà…ánh trăng soi bóng làm sáng rõ cả khoảng sân mình mới chợt nhận ra mình lại nhớ nó, nhớ cái ánh sáng vằng vặc của những buổi tối mát lành ngửa mặt ngắm trăng đếm sao...
Lần mò leo lên cầu thang, đi như chạy ra cái lan can, chưa đủ cao lắm ...gió chưa đủ mát lắm .Thôi đành cách này vậy...rón rén bước qua mái tôn một nhà khác nữa .Nhà phố quy hoạch kiểu bàn cờ nên đuôi nhà này dựa vào lưng nhà khác. Cảm giác mình như con mèo hoang  trong bóng tối…cuối cùng cũng được một chỗ khá hài lòng trên mái nhà kẻ khác..
Chẳng sao! Kẻ đi góp nhặt ký ức thì có điều gì phải bận tâm?
Mở máy và lóc cóc viết........
Điều mình cảm thấy bây giờ đó là cách mình "tìm" được mình, mình hài lòng về nó. Kẻ biết tự thưởng cho mình bằng những góp nhặt từ cảm xúc, thứ mà bán chẳng ai mua , cho chẳng ai lấy..Nó xa vời vợi trong cái thế giới thực dụng này và xa xỉ với nhiều con người trong cái xã hội ngoài kia .
Đan hai bàn tay làm gối lấy cái đà ngang  trên nóc nhà làm giường…gió mơn man vào mặt  gữa cái không gian ấy nó đi tìm và bắt gặp chính mình một thằng bé với cái tuổi thơ  thật nhiều kỷ niệm….
Ở đó, nó thấy mình là cậu bé chạy trên bờ của những cánh đồng gió mùa lúa trổ, lúa xanh rì gợn sóng sau những đợt gió xô... cảm giác như uống được cái mùi lúa  đang thì con gái. Cái mùi chẳng thể diễn tả bằng lời, hít đầy vào lồng ngực rồi lại tiếc nuối thở ra từng chút . Mãi đến tận bây giờ khi có dịp đi qua những cánh đồng như thế bằng xe máy thì nó lại  có thói quen tháo khẩu trang và nhoài người mở kính chắn gió nếu là đi ô tô để lại được hít nó.
 
Ở đó, nó bắt gặp mình là thằng bé nghịch nghợm rắn mắt đến nỗi chẳng thể chấp nhận được, nếu bây giờ có dịp gặp lại vợ chồng ấy nó sẵn lòng nói lời thật tâm xin lỗi.
….Sáng mùng một, cầm quả pháo đại bố đốt đêm giao thừa còn xót lại . Hí hửng với cái trò nghịch dại của trẻ con . Cùng mấy thằng nhóc trong xóm đi đến cái ngã ba rẽ vào con đường nhỏ .Cái con đường mà dân trong sâu thường đi qua để ra đường  lớn . Trong cái suy nghĩ tinh quái.. nó nghĩ chỉ có con đường hẹp thế này ..chẳng có lối nào để chọn kẻ địch ắt phải trúng đạn. Xé tưa ngòi  nổ dùng ngón tay gõ hết thuốc pháo trong ấy để làm chậm đi quá trình pháo nổ lúc châm ngòi ..Tìm một đống phân bò to cắm vào chờ sẵn. Đến giờ mỗi khi nghĩ lại nó thấy hối hận nhất bởi chính nó là kẻ châm ngòi . Trong khi cả đám năm thằng thì có ba thằng nhát gan nấp trong bụi đợi kết quả để cười hả hê , một thằng làm hoa tiêu cách đó hơn chục mét để thông báo tình hình khẩn…Mà cái thằng khỉ gió đảm trách hoa tiêu ấy cũng chẳng hiểu đầu óc nó thế nào? Lương tâm nó vứt nơi đâu ?...Chọn ai chẳng chọn lại đi chọn ngay một cặp vợ chồng luống tuổi sáng mùng một quần áo bảnh bao đèo nhau chúc tết….khỏi kể tiếp cũng biết kết quả thế nào….Năm mới sáng mùng mộtt cả năm thằng bị một trận no đòn gặp lại ...thi nhau kể khổ!
 
Ở đó, nó thấy mình là thằng bé cũng đa mang ra phết, hơi tí cũng động lòng trắc ẩn…Cuộc sống ở quê nhiều chim lắm nhưng để nuôi nó thì chẳng có tiền mà mua những con chim cảnh đầy màu sắc và múa hót như bây giờ..hoặc nếu bắt được thì cũng chẳng ai có thời gian để mà nuôi và chăm chút những giống chim cảnh như thế….Cái giống mà bọn trẻ quê hay nuôi là se sẻ, chim ri, họa hoằn lắm mới vớ được tổ sáo trên những thân cây cao chót vót….Nó nhớ đến con se sẻ nhỏ bắt được ở nhà kho của cái hợp tác xã bố nó làm. Mang về nuôi đâu cũng được gần tháng từ khi nó còn chưa mọc lông ống... chăm chút mãi rồi nó cũng lớn và mến người, yêu  nó đến nỗi lấy cả lọ mực tím bôi vào cánh, vào đuôi..nâu nâu..tím tím trông cũng bảnh ra phết. Đặt nó vào lồng tương lên ngay trước nhà ai vào thấy cũng cười khó hiểu…

Rồi một chiều đi học về, hớn hở mong hết giờ mãi ! Thú thật ngồi học nó chỉ ước cô giáo bị đau bụng mà nghỉ sớm…
Than ôi cái lồng tre nhỏ xíu bị xé toang bởi thằng mèo mướp béo ụ . Nó vồ con chim hấp hối…cố làm bác sỹ được một hôm cũng đành bất lực, khóc rấm rứt mang nó ra sau nhà đào cái hố cắm cả vào đấy cây nhang để tưởng nhớ…
Thế mà thấm thoát đã hơn 20 năm!!!
 

1 nhận xét:

  1. ÔI những ký ức ngọt ngào quá Love ơi, Đó là nhựa sống cho ta mỗi khi vấp ngã đó.

    Trả lờiXóa