Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Tôi làm thơ


Tôi làm thơ…

Mà chẳng thể gọi là thơ được

Chỉ là…

Người đàn ông sống bằng hiện thực

Mộng bằng chiều sâu kí ức

Giấc mơ hoang...

lạc nhịp ngón tay mềm

Dệt khuôn mặt người bằng con chữ lặng câm

Dệt nỗi nhớ mong bằng tháng năm thăng trầm lặng lẽ

Dệt yêu thương giận hờn muôn vẻ

Dệt dối lừa chia sẻ bâng quơ

Tôi thấy gã đàn ông lừa tình bằng vần thơ đẹp

Mụ đàn bà lẳng lơ,ngực căng tràn mùi xác thịt

..trần gian.

Những đứa trẻ tật nguyền đói rách lầm than

Người mẹ tảo tần chắt chiu từng nắm gạo

…đời nghiêng chao.

Cái đẹp,cái xấu...

Những cơn đau mãi cào,mãi cấu…

Đâu là thật

...là mơ

giữa hai bờ thực ảo???

Lời nào yêu _lời nào hận trót trao

Cho nhân thế ngập  trong quanh quẩn

hạnh phúc _khổ đau

..trái tim non rũ mềm toạc máu!!!

Tôi sống

Và tự hỏi lòng mình

Người có hạnh phúc..

Có bao giờ Người đau..

Có bao giờ Người nhớ???

Tôi chẳng tự trả lời…

Nên cứ để đôi tay lạc nhịp lướt trên phím chữ..

kỉ niệm ùa về

…vụn vỡ loang rêu

Tôi...!!!

Gã đàn ông

sống mòn bằng hoài niệm

Tự xây lâu đài cổ trên

… nỗi nhớ hư hao

Có chắc ở nơi nào

"Người" hiểu…

được sao???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét