Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

Mùa Thu chết


            Em hai mươi bốn tuổi, cái tuổi chưa đủ để trải nghiệm, chưa đối diện với quá nhiều va vấp ..Cuộc đời vẽ  lên những đám mây hồng cuộn trôi lang thang trong những miền suy nghĩ, ước vọng ….Vậy mà tình yêu đầu ra đi, gãy đổ …Em đau đớn tuyệt vọng. Cơn bão lòng thôi chẳng còn dậy sóng….Không gian như chùng xuống, căn phòng như một hố sâu chôn vùi kí ức….Em như một chú chim vừa kiêu hãnh tung mình vào bầu trời thì  bị cuộc đời dội vào cả một cơn bão lớn….Đêm nay, em hong lại đôi cánh mỏi ướt sũng hư hao…Em muốn trở mình tìm đường bay chấp chới.
Nhưng điều em muốn thì trí óc  chẳng vâng lời, em nhớ anh …Nỗi nhớ trong tuyệt vọng đau buốt. Em cố vùng vẫy thoát ra nhưng có thứ nội lực vô hình nào đó ngăn lại… Nhớ tiếng nói ấy, từng bờ môi hôn run rẩy… Em chết vùi trong đống ký ức hanh hao.
        Chiều phủ xuống, những cơn gió chớm thu se se miên man luồn vào tay áo.Gió hất nhẹ những lọn tóc mai trên khuôn mặt xinh xắn như thầm  thì :“ Gió chẳng muốn thấy những trăn trở còn mãi, những cái lắc đầu tuyệt vọng của em và nụ cười đừng tắt nắng trên  khuôn mặt xinh như thế này…” .
Em lê mình mở toang cửa sổ…chút ánh sáng hắt vào…trời về đêm ...Đâu đó tiếng rao vụn vỡ đứt quãng, nhỏ giọt vào cái không gian u tịch, ngọn đèn đường cũng  vàng vọt  chênh chao.
Ngày đó anh và em ... cứ mỗi độ thu về khi những cây lộc vừng  trút đám lá già cỗi úa nhàu phủ kín cả lối đi góc hồ Hà Nội. Em lại thèm cái cảm giác được bên anh những buổi chiều hoàng hôn trùm phố. Hồ Tây lung linh huyền ảo trong cái thế giới êm đềm chỉ có riêng hai đứa. Em ngập tràn hạnh phúc trong vòng tay anh xiết chặt...bình yên đến tận cùng.
Anh đã cho em niềm tin, tình yêu, và thêm cả những đớn đau khi lìa xa em mãi mãi. Mình chia tay khi cả hai cứ ngỡ đó chỉ là giấc mơ đến khi thảng thốt giật mình thì …trái tim đã nhỏ máu thành dòng …loang ố vết đau.
Đã bao lần mình đã quyết quên nhau, thế rồi chỉ  đôi dòng tin nhắn,sau vài cuộc điện thoại. Em và anh lại quắt quay trong khát khao, lại gặp  quấn xoắn  vồ vập rồi  lại rời xa....Ai nói thời gian chữa lành mọi vết thương.. Với em, tình yêu hai đứa dường như xóa dấu cả thời gian không dễ nhạt nhòa.Cuộc sống bề bộn đôi khi em và anh lãng quên nhau, ngỡ là ký ức cũ.Nhưng mỗi khi Thu về, kỷ niệm ngập tràn mới hay mình đã tự dối lòng .
 Anh  là con trưởng trong một gia đình cố cựu sống tại Hà nội, em cũng thế…chẳng con đường nào ta chưa từng chung bước, chẳng góc phố nào hai đứa chưa qua ..mình đâu còn trẻ nữa vậy mà sao không... ? sao chẳng mạnh mẽ làm điều gì đó để đến với nhau.Hà nội nhỏ bé mà hai đứa hóa xa xôi. Em mãi không thể nhớ .. không thể yêu … không thể rời xa kỷ niệm.Không thể bắt đầu lại và bước tiếp. Không thể......và không thể quên anh.
           Em  một mình lang thang trên con đường xưa đầy kỷ niệm. Mỗi chiều lại thấy  se sắt lòng bởi những ánh vàng hoang hoải như gợi về một miền xưa cũ, bình yên bên anh....Ôi, da diết, em biết  em cảm nhận rất rõ cái cảm xúc hằn  sâu trong trái tim đập rộn ràng là điều không thể chối cãi,không thể dối lừa....
Em  rất nhớ anh!!!
Lần tìm đến bước chân kỷ niệm, em một mình dựng xe bên bờ Hồ Tây vắng lặng. Nơi đây, anh đã từng đan đôi tay cuộn tròn tay em, ủ ấm em bằng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc trong một ngày cuối đông giá rét năm nào. Lúc đó, em đã nghĩ trên thế gian này, chỉ có mình anh… em muốn tan ra, muốn được quyện vào anh trong cái khoảnh khắc giao thoa giữa chiều và tối. Trong cái không gian tĩnh mịch không cần lắng tai cũng nghe đủ nhịp đập của trái tim mình....hòa vào nhau tha thiết...Em nhắm mắt lại cố hình dung bóng dáng anh ngày xưa cũ. Cũng nơi này, cũng con đường này . Cũng buổi chiều se lạnh . Anh ào về....dang vòng tay rộng ôm trọn đôi vai gầy bé nhỏ của em. Ta trao nhau nụ hôn tưởng chừng nghẹt thở con tim yếu đuối như run rẩy ngừng đập sau  cơn gió cuộn đám lá lao xao…
 Hà nội thu đêm gió thốc vào len lỏi sống lưng thổi bung làn tóc rối. Em giật mình...hang hoải đớn đau. Bóng đêm đã bao phủ cả con đường vắng lặng, cô độc. Lòng cuộn dâng  lên nỗi bất an xáo trộn. Em đề máy, xe lao vút để chốn chạy về phía không anh…em  không sợ bóng tối …Em đang trốn chạy quá khứ, một kỷ niệm, một hình bóng mà đã đến lúc em biết mình phải buông tay . Em sợ nều còn chần chừ, một cuộc gọi …những tiếng nấc nghẹn nghào anh sẽ đến làm trái tim em tan chảy...Cả hai sẽ lại đau đớn dằn vặt. Không thể, và không thể.... em sẽ băng ngang qua cuộc đời anh  như cơn gió Thu …như chưa bao giờ…em từng tồn tại trong anh.

***Bài này do MUATHUVANG và LOVE cùng viết….cảm ơn cô bạn  rất am hiểu về HÀ NỘI…một trái tim trong tôi.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét