Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Hai lối rẽ..



Anh đi rồi, đời cũng chênh vênh
Ngày nắng ngày mưa giờ còn lại
....mình em đơn độc
Tình yêu mong manh ngọt ngào thoáng chốc
Em tìm mình trong đáy cốc nâu đen.

Em vẫy vùng giữa chốn lạ quen
Gạt hết những hờn ghen , nhỏ nhen và lòng người đố kỵ
Tình yêu là gì ....
ai tìm ra chân lý???
Giọt buồn, nâu rơi... như nước mắt biển đời

Anh đã đi!!!
xa cách một khoảng trời
Ừ, em bỗng thành cô bé
choàng áo hồn nhiên tựa mình trong đêm lẻ
Biết về đâu khi đường tình
hai lối rẽ
Một ...không anh
Một,
.... riêng em gió thốc tứ bề!!!



Nguyen Dang Thanh

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

Nhặt tìm dư hương cũ

Anh trở về, con phố núi mờ sương
Nhạt nắng chiều,sót tà dương Thu cuối
Bạc áo phong sương một đời rong ruổi
Nhặt nhạnh gì trong… hoang phế dư hương?

Anh trở về, lạc cả một con đường
Chênh vênh quá, trăng cũng mờ mịt tối
Đôi hàng thông trong những ngày gió thổi
Bạc mất màu, lá xơ xác… mong manh

Anh trở về, Đông se sắt khô hanh
Không hong nổi trái tim mình đang chết
Hạnh phúc nơi đâu ta tìm hoài mỏi mệt
Cút bắt được gì...khi em đã ra đi ???

Anh trở về, khi mỏi cánh thiên di
Gót thấp gót cao giữa đôi bờ mộng thực
Vết đau xưa vẫn hằn nguyên trong ngực
Khi gió trở mùa, tự… hoang phế phong rêu.


Nguyễn Đăng Thanh
 

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Thú đau thương

Thú yêu thương

Em hết yêu ta rồi có phải không ???
Băn khoăn quá chẳng có lời đáp lại
Thú yêu thương một mình ta trót dại
Với tay trơ gom ảo ảnh…chưa đầy....

Ta cắn cọng cỏ khô, xé bóng mình nát vụn
Cũng hoài công… em đi mãi chẳng về
Đời trượt dài trong cả những cơn mê
Thú đau thương một mình ta …say đắm!!!

Nguyen Dang Thanh

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Anh lạc mất anh!



Anh biết….
Chẳng bao giờ anh quên được em đâu
Dù có đôi khi cứ ngỡ lòng quên thật
Thời gian thoi đưa tháng ngày lẩn khuất
Mưa gió về,
trở dạ …đau
Anh đợi em trong kí ứa bạc nhàu
Rồi rưng rức rót vào thơ …ướt đẫm
Bóng em qua nghe chừng như rất chậm
Bỏ hoàng hôn rơi, níu gọi lũ chim về
Anh lạc mình, trong cả những cơn mê
Thoảng thốt gọi…đánh rơi hồn nơi đó
Cứ khật khưỡng , phía hoàng hôn gấc đỏ
Ngẩn ngơ đi, trong gió lạnh …Đông về !!!

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Chị !!!


Chị !!!

Ngày xưa chị thơ ngây
nét đẹp lúa đang thì con gái
Ngực vồng mùi hương cải
Thời gian trôi chẳng bao giờ trở lại
Mùa trôi, má hồng phai phôi
Chị níu tay
khi đời dần tuột
yêu thương mong manh
anh thì đi suốt
…chẳng về !!!
Chiến tranh dài lê thê
Mùa đông … tái tê thêm trên đôi môi người thiếu phụ
Con Sẻ nâu nép mình trên ngói cũ..
Ngày qua ngày
chị ngồi
xoắn tay vào cành liễu rũ
nhìn Mình…trôi...
Những cụ già nhìn chị thương vay
Những trai trẻ mới lớn ném cho chị cái nhìn… thèm khát
Những người đàn bà có chồng ra chiều dọa nạt
Chị đẹp
…. cho cả một lũ nghiêng say
Thế nhưng, đời chị không may
Eo hẹp lưng thon cũng chẳng còn tha thiết
yêu thương nơi đâu sao còn đi biệt…
không về !!!
Đêm
chị oằn mình trong những cơn mê
Nỗi khao khát âm thầm …
thì … đàn bà muôn đời ai chả thế
Chị tự cấu tim mình
cào nên ngực, những vết xước chẳng rõ hình hài
Rồi tự ngủ vùi mà chẳng cần ai ve vuốt.
Ta thương chị...
bấu từng khúc ruột
Chị thì chẳng mảy may...
Chị đợi Anh…
trải bóng mình trên Bãi Sông Hồng lộng gió
Những ngọn cỏ lau
Oằn
màu vàng võ
Chị xé tim mình
Nhoẻn nụ cười chẳng rõ
…buồn vui !!!

Nguyễn Đăng Thanh 2013
Là gì trong nhau??

Ta là gì mà nức nở trong nhau ?
Là khoảng trống chẳng lấp đầy nỗi nhớ

Em tìm về khoảng trời xưa màu tím
Hoàng hôn ơi..đã tắt lịm tự bao giờ
Đêm nghiêng mình soi bóng trong thơ
Bước chênh vênh trên dốc tình …sạt lở

Em nhặt tìm mảnh tình xưa vụn vỡ
Cứa vào Trăng chia hai nửa khoảng trời
Khoảng cho Anh, tình em đó chẳng vơi
Khoảng sót lại nhuộm hồn em ..tang úa.


Một anh chàng lắm tiền, nhiều của đến thỉnh giáo Ta
- Tại sao tôi độc bước trên những triền rong của cuộc đời ???
* Không !!!... anh không hề độc bước.
- Vì sao ???
* Vì cái bóng vẫn đi theo anh, nó in trên tường mỗi khi đêm về, nó theo từng bước anh đi khi nắng chiếu, nó chập chờn ma quái, nhảy nhót cùng anh khi ăn chơi ở những chỗ đẳng cấp, VIP...
*Như thế, anh đâu cô độc mà than thở .
- Nhưng tôi không muốn thế, tôi vẫn thấy cô đơn với cái bóng của mình..tôi ghét nó!!!
* Anh đừng ghét nó !!! Ta chậm rãi trả lời.
_ Tại sao chứ ??? Tôi không được quyền ghét chính cái bóng của mình sao ???
* Không…vì anh có biết chính cái bóng của anh, làm anh hả hê và tự nghĩ mình là một “VĨ NHÂN” ???

Nguyễn Đăng Thanh

Bảo Nam ....gần 5 tháng!

Mẹ ơi...con dứt bụi trần
Chợ đời mệt quá mấy lần hư hao
Con về ruộng lúa bờ ao
Nâng cành Sen trắng thả vào...thinh không!!!

 Ta như đứa trẻ nhìn đời
Dựa bên khung cửa ngắm thời gian trôi
Phù sinh một cuộc rong chơi
Nhục vinh để biết chơi vơi… chút mà!!!