Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Cà phê tình yêu


        Tính cách anh vẫn thế, thói quen vẫn không thay đổi mấy . Anh vẫn uống cà phê mỗi ngày..Nó là thói quen hay là một chất gây nghiện em cũng không rõ lắm. Em không thích cà phê, em ghét cái vị đắng chát của nó, em bực tức khi phải ngồi cùng anh nhìn anh thưởng thức và nhấm nháp nó. Hai mươi ba tuổi, cái tuổi không đủ trải nghiệm để cảm nhận tất cả. Em luôn làm theo ý em, hành động theo cái lý lẽ mà em có . Sự đối lập hiện hữu mâu thuẫn giữa anh và em nó nằm ở “Triết lý cà phê” mà mỗi người theo đuổi. Em ghen với cốc cà phê, anh có thể bỏ hàng giờ ra để ngồi bên nó, suy tưởng cùng nó ,thinh lặng với nó ,vậy mà chỉ mất nửa giờ bên nhau mình lại mâu thuẫn bởi những quan điểm đối lập  nhau hàng ngày.
Đến một ngày em không kìm giữ nổi nỗi uất ức của mình em quyết phải tranh luận cùng anh.
Em đưa mọi lý lẽ để phản biện thứ nước đắng chát đó, em phân tích mọi khía cạnh vì sự vô bổ từ nó, em giải thích về sự vô tác dụng bởi thời gian anh ngồi hàng giờ bên nó.
Anh im lặng rất lâu và chỉ một lời giải thích gọn nhất anh có thể “ Chỉ đơn giản anh thích nó mà thôi” em hụt hẫng vì lời giải thích ấy,e m cay đắng nhận ra em đang ghen với nó khi chính anh đã chẳng giấu mà còn cố thừa nhận là anh thích nó.
Thời gian cứ trôi! Anh vẫn giữ bên mình thói quen ấy, thói quen yêu cà phê mỗi ngày chỉ có một thứ thay đổi đó là tình cảm của chúng mình không còn như trước nữa. Em không thể chấp nhận mình phải thay đổi và thích nghi với thói quen ấy. Em còn quá trẻ và em có rất nhiều thứ cần làm, những bạn bè cần gặp gỡ ...những cuộc vui bất tận , những mối quan hệ những tình cảm  dễ thương và vui vẻ hơn…Em quên đi hình ảnh một “ ông già triết lý và quá sâu sắc” như anh…
Mình xa nhau .
Anh vẫn yêu em !em biết tất cả và cảm nhận nó rất rõ…..
Nhưng….
Cái mà em muốn đó là một lời giải thích, một lý do chính đáng, một cái chấp nhận anh sai …Em luôn thế !!!. Nhưng em chẳng nhận được điều mình muốn, chẳng có lời giải thích nào từ anh cả…Điều đó càng làm em ấm ức, khi càng ấm ức em lại càng tò mò, càng suy nghĩ về anh em lại càng nhớ anh. …Và em biết một điều ...em đã yêu anh .Em tò mò để biết tất cả về anh dù mình không gặp gỡ, em gián tiếp hỏi về anh qua những đứa bạn tin cẩn nhất một cách buâng quơ…cứ dõi theo mà chẳng có lần nào làm em thấy thỏa đáng về con người anh . Cho đến một lần em nhận được từ một đứa bạn đường link dẫn vào blog của anh với một lời nhắn như trêu tức “có thứ để làm mày điên thêm nữa kìa ...anhh ta viết “Triết lý cà phê và tình yêu”. Em lao vào đọc ngấu nghiến ,ở đó anh viết rằng:
“Tôi yêu em và tôi yêu cả cà phê đắng –Tôi thích ngồi hàng giờ bên tách cà phê để hàng giờ tôi được ngắm khuôn mặt em – Tôi thích lắm trong cái yên lặng của lòng mình được khuấy động bằng cái tính cách hồn nhiên sôi động của em.Với tôi cà phê ngon nhất  không phải là ly cà phê hảo hạng mà là  tôi được “uống “ cùng nụ cười duyên dáng tỏa nắng  của em .Tôi vẫn yêu cà phê vì tôi vẫn yêu em” ….Tôi bấm số của anh như một cái máy đã được cài đặt đúng giờ. Tôi muốn nói với anh rằng  “Em cũng yêu cà phê rồi anh ah!”

4 nhận xét:

  1. Lai mot entry khien To ngoi doc, lang dong tung cau, tung chu...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ....Mình mời cậu một ly khi có dịp nhé..HN đang rét mướt gia mà được thu mình trong cái áo khóac ngồi ven Hồ Tây nhìn mặt hồ bàng bạc những sắc màu u xám sẽ gợi nhiều cảm xúc Ngố tàu nhỉ???

      Xóa
  2. Uống một mình, không mời em ba! đang ghét quá đi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dễ thương xưa và nay..nên dù em có mắng nhiếc thế nào dễ thương vẫn hoàn dễ thương mà thôi người ơi.hihi

      Xóa