Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Có một ngày...


Có một ngày em  sẽ ... buông tay
Và bước nhanh tựa hồ như trốn chạy
Thiên đường đâu  ta tìm hoài chẳng thấy
Chỉ một màu gấc đỏ phía hoàng hôn...
Kỉ niệm xưa hai đứa hãy vùi  chôn
Phong thư cũ sẽ  vùi vào dĩ vãng
Em soi mình vào gương mỗi sáng
Nhận ra rằng... em ...khác thật… ngày xưa
Vết thương nay vẫn chẳng thể lấp vừa
Cứ sưng tấy mỗi mùa chim di trú
Thấy hoang tàn khi gió mưa vần vũ
Có một ngày... nhận ra mình chưa đủ
Chưa đủ... thật lòng để níu kéo lẫn nhau
Bởi cuộc đời vẫn hai nửa vàng thau
Em vẫn sống bằng đức tin nơi Chúa
Nhưng... là em... sống cảm xúc của  mình
Em biết thế nên chỉ biết lặng thinh
Chẳng dám nghĩ suy dệt mây hồng mộng ảo
Em sợ niềm riêng đó là sự giả tạo
Đôi chút vỗ về che sự thật đằng sau
Chẳng dám nghĩ nhiều bởi em sợ... sẽ đau
Vì nơi ấy thiên đường chưa chắc thấy
Thôi em  sống và cứ là ...em vậy
Chắc có điều anh sẽ hiểu em thôi...!!!
                                       LOVE AND LIFE
..............


Nếu chẳng còn gì thì thôi hãy buông tay
Cho e về lại phía ngày xưa ngơ ngác
Phía ngày xưa trái tim luôn khao khát
Yêu một người và chờ đợi …người yêu
Ta hãy buông tay dù nước mắt rơi nhiều
Hoàng hôn có tím cũng chỉ là kỷ niệm
Cho giấc mơ yêu cứ tan...đừng níu vịn
Ta tuy gần mà hai đứa hóa … xa xôi
Hãy buông tay cho tình ái phai phôi
Những hờn ghen xin chôn vào dĩ vãng
Bởi niềm tin dành cho nhau...quá cạn
Chắc chắn một ngày hai đứa sẽ chia xa
Rồi một ngày anh sẽ hiểu em thôi
Bởi tình yêu trong anh là chưa đủ
Nên quá khứ như bão giông vần vũ
Cứa linh hồn cứa nát trái tim em
Em trở về con phố cũ đêm đêm
Nơi dĩ vãng  vùi  mình trong thinh lặng
Em đã dệt chốn THIÊN ĐƯỜNG... quá ngắn
Dù  còn yêu thì thôi chắc… cũng đành
Buông tay nhé cho lòng bình yên lại
Quá khứ sẽ thôi không hằn lên...quằn quại
E sẽ về nơi chốn cũ …………không anh...!!!
                         THUY VOI BLOG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét