Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

Viết cho người xa!



           Đã mấy mùa Hạ xa, những cánh phượng rơi,ve ngân cồn cào nỗi nhớ….Anh lại trở về nơi phố Núi mờ sương. Đà Lạt chiều loang lên vỉa hè, từng giọt nâu đen đắng đót  tan chảy thấm dần nơi đầu lưỡi . Bản tình ca Khúc Thụy Du  nao lòng rót vào cái khoảng không trầm buồn nơi quán cũ rêu xanh….
Níu  hồn người, níu cả khoảng trời chất đầy hoài niệm cũ ….
Đã qua rồi những yêu thương, đã xa rồi vòng tay ấm mỗi  khi  Đông lạnh, đã mất dần  thói quen nghe tiếng nhau mỗi ngày..
Phố nghiêng, chiều đổ ta trượt dài trong nỗi nhớ loang rêu..Lòng hỏi lòng giữa hai miền hoang mang… vô định…
“Hãy nói về cuộc đời- Khi tôi không còn nữa….”
Khép lại tháng 5….mưa đầu mùa bất chợt về  chẳng hề báo trước.Đất oi nồng …những mầm cỏ cựa mình chật chội khao khát cơn mưa, có giọt nào cho ta, giọt nào cho người, giọt nào chơi vơi chưa tìm được chỗ tan chảy, giọt nào gột rửa trái tim mình đã loang màu tàn úa hư hao…
Phố núi chiều lên những đụn khói lam  bếp cơm  như ấm lại, n ché rượu cần làm đồi núi chao nghiêng. Những cô gái đang độ xuân thì gọi nhau í ới, váy yếm lụa đào dáng mỏng thướt tha …Ta phiêu ta chếnh choáng, tim kẻ say cũng loạn nhịp bồi hồi. Ta dõi mắt đỏ hoe mong  tìm em giữa chốn ấy…đâu rồi cặp mắt đen thăm thẳm Biển hồ xa xăm với ánh nhìn dịu vợi, đâu rồi đôi môi như đóa Cúc Quỳ hoang dại ngọt ngào, đâu rồi làn da trắng tinh khôi  như triệu cánh hoa cà phê trở mình bung nở giữa đại ngàn rừng núi ngào ngạt hương đưa???
Đâu rồi … em của ta???




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét