Anh trở về, con phố núi mờ sương
Nhạt nắng chiều,sót tà dương Thu cuối
Bạc áo phong sương một đời rong ruổi
Nhặt nhạnh gì trong… hoang phế dư hương?
Anh trở về, lạc cả một con đường
Chênh vênh quá, trăng cũng mờ mịt tối
Đôi hàng thông trong những ngày gió thổi
Bạc mất màu, lá xơ xác… mong manh
Anh trở về, Đông se sắt khô hanh
Không hong nổi trái tim mình đang chết
Hạnh phúc nơi đâu ta tìm hoài mỏi mệt
Cút bắt được gì...khi em đã ra đi ???
Anh trở về, khi mỏi cánh thiên di
Gót thấp gót cao giữa đôi bờ mộng thực
Vết đau xưa vẫn hằn nguyên trong ngực
Khi gió trở mùa, tự… hoang phế phong rêu.
Nguyễn Đăng Thanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét