Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Độc Thoại



Đôi khi, Anh ngỡ mình quên em
Anh luôn tưởng thế
vì rất lâu rồi chúng mình chưa gặp
Ánh mắt em, giọng nói, kỉ niệm xưa là thứ mà Anh mất
cả một năm dài cất giấu vào góc nhỏ trái tim
Chúng ngăn nắp như thời gian
Trầm lặng như con phố về đêm
Anh cũng tự dỗ lòng để nỗi nhớ êm đềm ngoan ngủ
Ký ức về em bình lặng đắp chiếc lá mùa thu
Hạnh phúc khổ đau
không hằn học, và cũng chẳng thể hận thù
Ta gói lại thả theo dòng nước cuốn
Tha thứ để bình yên có bao giờ là muộn
cho mặt đất khô cằn còn nảy một mầm yêu
Nhưng em ạ !!!
Ký ức ngày xưa đâu đó …rất nhiều
chúng ngổn ngang,
Anh chẳng cách nào thu xếp
Ôm chưa hết tay này thì rơi vãi tay kia
Nước mắt _nụ cười, không ranh giới phân chia
Như đóa Hồng Nhung
Màu rất thắm mà gai thì cào xước
Đi trên đoạn đường có ai mà biết được
Sum họp _ Chia ly còn cả một quãng dài
Có thể mất 5-7-10 năm
chỉ để biết một điều
ai sẽ......
quên ai ???
Thế nên, em đừng hỏi anh
câu hỏi đã hơn một lần em hỏi

“ Anh còn yêu em không” ???


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét