Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Cơn mê cuồng từ



Tôi cầm ngòi bút của mình
lang thang vào giấc mơ
Tôi thấy bóng mình huyễn hoặc, ma mị
ma mị
như những điều tôi sắp viết….
Tôi đi tìm Tôi trong ngày Đất nước ngập chiến tranh
Trăng không tròn vành
bầu trời rền vang tiếng súng
Tôi thấy mình hèn nhát, vô dụng
Tôi đã bỏ đồng đội
Tôi cắm đầu chạy mãi…về phía cuối ngọn đồi
Nơi lặng im tiếng đạn,
không ánh Hỏa Châu rơi
Mẹ kiếp... !!!
Tôi lại mơ thấy mình chết khát bên bờ sông
và được lũ Mục đồng lay dậy
Chúng tạt nước vào mặt tôi
Chúng kè mồm cho tôi uống
Chúng dìu tôi đi và chỉ tay về phía đỉnh ngọn đồi
nơi tôi đã quay đầu tháo chạy
mà...phỉ báng
Nhục thật!!!
Tôi không rơi vào tay kẻ thù
mà tôi làm tù binh của lũ trẻ mục đồng
Chúng cột dây trâu vào người và kéo tôi bò lê
qua rất nhiều hầm hố, bom rơi, đạn nổ…
xác người
Máu Chiến sĩ vẫn còn rất tươi
Máu của Ông, Bác, Chú, Cha, Anh
…máu của người Cộng Sản
Tôi thấy mình nghêu ngao lời của Trịnh
***“Xác người nằm trôi sông
Phơi trên ruộng đồng
Trên nóc nhà thành phố
Trên những đường quanh co.
Xác người nằm bơ vơ
Dưới mái hiên chùa
Trong giáo đường thành phố
Trên thềm nhà hoang vu”
Tôi lật một cái xác lên, cái xác trừng mắt, cười hềnh hệch mà bảo
“đồ hèn”
Hoảng hốt và sợ hãi
Tôi tung chạy vào làng
Tôi thấy mình gặp Mẹ….
Tay run mắt lệ cơi trầu
Tôi thấy ánh mắt chị vời vợi những đêm thâu
Chờ anh…
và nhận lại cuộc đời
món quà là hai từ
…“góa phụ”
Tôi thấy mình gầm rú..nhe nanh mà xỉ vả nhân loài
Tôi đi tìm Tôi và cắt nghĩa “Chiến tranh”

.....chẳng thể !!!

Nguyen Dang Thanh
*** Bài ca dành cho những xác người Trịnh Công Sơn )

P/s :Ta muốn lột truồng Trăng cho thỏa chí
Để mà soi nhân thế, họ nghĩ gì...???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét