Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Những mảnh ghép hạnh phúc


Em nhớ anh lắm, người anh mà cả cuộc đời này em sẽ không thể quên..Tuổi thơ của em là cả một chuỗi dài trong những tháng ngày cơ cực, em chẳng biết nhiều đến những trò mà những đứa con gái nhà cạnh bên thường chơi. Em chẳng biết  thế nào là búp bê thế nào là những bộ váy đẹp, thế nào là kẹp tóc hay thắt bím…   
            Tuổi thơ em là những ngày dài lang thang trên  cánh đồng lúa thơm ngát, những đầm Sen ngào ngạt hương đưa… Tuổi thơ em là những buổi câu cá  rô, cá chẽm là những lần hai anh em lấy cái màn rách của Dì  hong bắt bầy cá con không theo nổi con nước ngược dòng. Lũ cá hàng trăm con túm tụm lại nổi cạnh  mép đá dưới cầu. Tuổi thơ  là những lần theo chân anh cùng đám bạn bắn bi, ném cù ….là những lần bị bố đánh đòn bởi những trò trẻ dại.
Cảm ơn anh người anh không cùng dòng máu nhưng chẳng có điều gì có thể sánh bằng,  tình cảm em dành cho anh sẽ chẳng có thứ gì đánh đổi được .Em rất nhớ anh!!! Giờ này anh ở nơi nào trong cái cõi mênh mông vô hình…anh có đang dõi theo đứa em gái bé bỏng này của anh  hay không?
Em là đứa con gái mẹ em sanh ra,  cái số phận  của cuộc đời nó làm em thiếu thốn ngay từ lúc mới lọt lòng..mẹ sanh    thiếu tháng, niềm vui trong mắt bố chưa tròn vì thời cuộc đất nước vẫn nghèo, kinh tế  bao cấp còn lâu lắm mới  đổi mới… ánh mắt bố xa xăm nhốm màu âu lo cơm gạo. Mọi thứ phải chật vật lắm mới nuôi em từng ngày, da em vàng mướt, cơ thể èo ọp,  em bé tẹo như con mèo hen. Mẹ đẻ em được hơn tuần cũng mất sữa vì chẳng tẩm bổ gì lúc mang thai. Mỗi tháng bố xếp hàng trước hợp tác xã nhận về phần mình là hộp sữa bò và hai cân gạo mậu dịch, cái thứ sữa mà nếu ở vào xã hội bây giờ người ta gọi đó là thứ sữa đã hết hạn dùng ,đặc quánh và nâu đục. Cứ mỗi bữa cơm độn sau khi lửa to một dạo sôi lên, mẹ lấy thìa hớt lấy thứ nước ấy pha thêm vào ít sữa quậy đều…chắt chiu từng giọt đút vào cái miệng đang hau háu  há ra vì đói của con. Được hơn 4  năm thì nỗi đau quá lớn lại đổ xuống  gia đình, Mẹ em mất vì lao lực và những biến chứng sản hậu. Trong giấc mơ em vẫn thầm gọi mẹ, mỗi giấc ngủ chập chờn vì  thiếu hơi ấm  mẹ vỗ về các  ngày mưa đông giá rét . Đến giờ cứ mỗi lần nghe Bố và các Dì kể lại nước mắt em chỉ chực tuôn rơi . Em thổn thức nghẹn ngào …cảm giác như ai đó bóp nghẹn lại  nơi lồng ngực và đắng chát trong cổ họng…
Bố đi thêm bước nữa, chẳng suy nghĩ gì …mà có điều gì để suy nghĩ hay chọn lựa anh nhỉ? Bố gặp Dì ..thói đời rổ rá cạp lại cho có đôi có cặp. Dì có con riêng là anh…..rồi dì cũng có thêm em Phúc . Dì sống cũng chẳng đến nỗi nào nhưng từ ngày dì có thêm em Phúc thì em lại thấy tủi thân, em cảm thấy mình như đứa trẻ bị bỏ rơi và thừa thãi trong  cái gia đình của mình,trong đôi mắt của dì . Em thấy cô đơn ngay chính trong ngôi nhà mà ở đó có bố, cái cảm giác bị đối xử phân biệt con ông con tôi thêm cái thời cuộc kinh tế nghèo nàn chạy ăn từng bữa thì lấy gì để con người ta thoải mái và độ lượng với nhau…
Tuổi thơ em với những tháng ngày lam lũ trôi dần …13 tuổi mọi người bảo em chẳng giống con gái, nước da bánh mật, quần áo chẳng bộ nào ra hồn được cái áo hoa thì cái quần nhàu nhĩ ống thấp ống cao...được cái quần thì cái áo lại quá khổ so với vóc dáng nhỏ thó em mang. Mái tóc cũng bị Dì cắt nham nhở vì Dì bảo như thế cho mát và khỏi chấy rận, chỉ còn lại đôi mắt  em to đen trong veo sâu thẳm, ánh nhìn ẩn chứa, đa cảm chất ngất ….Em dễ cười , dễ khóc, dễ tủi thân tất cả điều đó là thứ mà mọi người còn phân biệt được…..em là con gái.

Có lẽ anh nhận ra điều đó…anh cũng nội tâm   và đa cảm như em…vì thế mà anh thương em nhiều lắm tuy chỉ là đứa trẻ nhưng em cảm nhận được hết….Đằng sau cái vẻ hầm hồ của một thằng bé 15 tuổi, trong anh có cái nét mạnh mẽ và ngang tàng. Em chẳng bị ai bắt nạt .Đi theo anh với chúng bạn, anh như con chim đầu đàn …những trò trẻ ranh mãnh nghịch phá làng  xóm, những thứ  mà cả bọn ăn cắp được trong vườn nhà người ta .Những quả xoài chín mọng ,những chùm ổi thơm lừng …em luôn được anh dành phần ngon nhất. Anh hái cho em cả vốc hoa Ngọc lan bảo em đút vào túi áo cho thơm .Mỗi tối ngủ hương Ngọc lan thoảng mùi vấy lên gối lan cả phòng có lẽ thế mà giấc ngủ em sâu hơn bớt dần mộng mị, chát đắng.
   
Có lần theo  anh ra Đầm sen …trên bãi bồi những đám cỏ mịn  dày  xanh , em  thích thú khi đi chân trần tỳ vào cỏ mà miết cảm giác  buồn buồn khoan khoái chạy lan ra dưới lòng bàn chân dễ chịu khó tả…Em nhớ  khoảnh khắc nằm dài nghiêng một bên gối đầu lên tay, ngắm những con sáo đậu trên lưng trâu nhảy nhót khoan thai từ cặp sừng này qua cặp sừng khác làm em thích thú .Đâu đó từng cơn gió mát lạnh của trời chiều mang hơi nước của Đầm thổi vào có lúc em mơ màng thiếp đi ….  
Kỷ niệm đẹp  nhất trong cuộc đời cũng là lỷ niệm đáng sợ nhất của một đứa bé mười ba tuổi…  suốt cuộc đời này  hằn dấu trong sâu thẳm trái tim em.
    Em nhớ lắm một lần ra Đầm vào mùa Sen  ..những búp Sen hồng, những cánh sen bung nở …Sen đầu mùa thi nhau trổ hoa…cả một Đầm sen hàng ngàn cánh khoe sắc, cánh sen mỏng manh theo gió khẽ rung rinh. Hương sen theo từng đợt  gió quyện vào ngào ngạt thơm nức mũi….Em như đứa trẻ  mê  mải đi vào giấc mơ cổ tích của chính mình , chạy nhảy tung tăng  với tìm để ngắt lấy  những nụ Sen đẹp nhất….

        
Em trượt chân xuống Đầm trên chính cái nền cỏ mịn ấy…chới với ,vô định, hoảng hốt . Cái cảm giác giữa sống và chết nó khiến em vùng vẫy, bì bõm, và…Anh đã cứu sống  em một lần trong cuộc đời làm người….Người ta bảo chết là hết nhưng với em đó là một lần cuộc đời em được tái sinh ngay khi em chưa chết anh ah…Có phải chính vì điều đó mà anh lại ra đi quá sớm??? . Anh đẩy được em vào bờ khi tay em với bám vào mép cỏ thì cũng mà lúc anh bị chuột rút cứng đờ người . Cả đám trẻ hoảng loạn chẳng thể làm gi khi con chim đầu đàn chới với vỗ đôi cánh yếu dần trong cơn hoang hoải tuyệt vọng ???.  Cõi vô hình nào đó muốn bắt em về nhưng anh đã giành giật em lại và anh chấp nhận thay thế cuộc sống của mình cho em được sống phải thế không anh??? .Mười bảy năm sau ngày anh mất em giờ cũng đã thành một thiếu nữ, cuộc sống cũng đỡ chật vật. Sau đổi mới kinh tế gia đình mình thay đổi dù bố cũng trải qua rất nhiều khó khăn, em cũng đã học hành đến nơi đến chốn. Em đã học xong cao học..tháng tám này em sẽ sang Nhật làm nghiên cứu sinh anh có vui   không?. Tất cả mọi thứ em có bây giờ  đều nhờ vào anh đấy…đôi khi em mệt mỏi, em muốn buông trôi, sự va chạm của đời sống nó làm em yếu đuối muốn bỏ cuộc nhưng mỗi lúc như thế em lại nhớ về anh và em càng quyết tâm hơn, cái  mà cuộc sống càng chà đạp thì em lại càng mạnh mẽ vùng dậy bước tiếp ….  vì em biết ở nơi nào đó anh không cho phép đứa em gái mình được như thế phải không? Những trò trẻ dại của tuổi thơ theo anh nó làm em mạnh mẽ, nó thấm vào máu em nung nấu những ước muốn dự định, nhưng em biết mình vẫn là một cô gái   vì thế em đã khóc khi nhớ về anh đêm nay .Anh của em ,  người anh không cùng dòng   máu   .
Mẹ của anh cũng đã mất khi Phúc được năm tuổi trong một tai nạn…em đã cùng bố thay anh và Dì chăm sóc và nuôi dạy Phúc……
Phúc giờ đã lớn và học giỏi…em cũng thương Phúc như chính đứa em mình như anh đã từng thương em.Trong đôi mắt Phúc đâu đó em bắt gặp ánh mắt anh ….những lúc như thế em lại ôm nó vào lòng để cảm nhận thứ tình cảm ruột thịt thiêng liêng và cũng để ve vuốt trái tim mình nguôi ngoai nỗi nhớ về anh. ..Hà nội trời đã vào thu, hương Ngọc Lan vẫn nồng nơi góc phố…có cánh hoa nào khẽ rơi xuống vương lên tóc em…như tiếng anh thì thầm trong gió ,như anh âm thầm lặng lẽ dõi theo từng bước em đi…Ngày mai em sẽ chọn những nụ Sen đẹp nhất mang đến mộ phần viếng anh …anh nhé!!!
                                                                                                             LOVE AND LIFE
Em đã về đây trên con phố xưa
Hoa Loa kèn vẫn ngập tràn phố nhỏ
Em vẫn đi tìm yêu thương ngày cũ
Anh ở đâu? Anh của em ở đâu?! .
Dù đã tự nhủ mình phải cất thật sâu
Phải nhủ mình hãy mau đứng dậy
Phải tự dối mình anh vẫn luôn đâu đấy
Tự hô to :
" Phía không anh vẫn có một con đường".
Anh ơi! Đâu hết rồi một thưở yêu thương ???
Trong cơn đau khuya em luôn tỉnh giấc
Em chỉ biết tìm về nơi tiềm thức
Trong tiếng nấc nghẹn ngào gọi hai tiếng : Anh ơi! .
Dù dặn lòng đừng để chơi vơi
Con đường còn xa và còn bão tố
Những khúc quanh vẫn còn gãy đổ
Phải mỉm cười dù chẳng còn anh. . ...
                                                                           HOASUA BLOG

Cuộc đời trũi nặng trên vai
Ngay lúc nứt mắt đã "cai sưã" rồi!
Vắng câu ru mẹ à ơi!
Cánh cò xã xuống vì đời trái ngang
May anh tới- vẻ ngang tàng
Dơ tay gánh đỡ phận nàng đớn đau...
Chẳng có gì giành cho nhau
Chỉ chùm quả ngọt trộm đâu mang về
Vòng tay anh- thương tái tê
Cô em khác họ- lối về đi chung
Hết mọi thứ- anh chia cùng
Ngay cả cuộc sống- giờ không tách rời!
Mười bảy tuổi- hồn đã trôi
Cứu em anh phải bỏ rời nhân gian....

Giữ trong tim- những nồng nàn
Tình anh gửi gắm em mang vào đời.
Giưã thăng trầm- trái tim côi
Vẫn luôn ấp ủ một thời bên anh
Hương ngọc lan thật trong lành
Em cài lên mái tóc xanh nuột nà
Tâm biết rằng- anh đã xa!
Mà sao tim nhỏ mãi là cuả anh
Vẫn thầm gọi câu chân thành
Giưã đêm thanh vắng- nhớ anh khôn cùng!
Ngày còn nhỏ- mình chơi chung
Nay là thiếu nữ- mãi không quên người!
Hồn anh ở cuối chân trời
Có nghe em gọi những lời thiết tha???....
                                                                            TIENGSONGBIEN BLOG

2 nhận xét:

  1. tèm tém tem
    Nhà cũng đẹp đấy nhỉ Love...nhưng hơi trầm tư không sôi nổi như bên Yahoo nhỉ? hay giờ đây lại đi vào tĩnh lặng rồi

    Trả lờiXóa
  2. uh...LOVE ở ẩn mà ...đến cái tuổi này không còn trẻ dại, nhí nhố nữa thế nên chọn cho mình một Style riêng....mọi thứ cứ bàng bạc,nhàu úa....giờ là lúc để chiêm nghiệm và hoài cổ...LOVE già rồi nàng ạh.

    Trả lờiXóa