Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Nắng Sài Gòn



Em hãy sống với Sài gòn trong ý nghĩa riêng mình
Là phố thị bỏng rát nắng rồi lại mưa…
là bụi đường, nắng gió
Cuộc sống đua chen
em, nhận ra mình bé nhỏ
Bàn tay ngoan chưa vịn nổi nụ hôn đầu
Em cứ sống mà đừng hỏi vì đâu
cứ bung biêng trong váy màu cam,
môi son đỏ
nước hoa thơm
tóc chiều ngược gió
Để phố hờn ghen với nét đẹp
của riêng mình
Sài thành nắng, mưa
Thì hãy cứ đẹp xinh
Chẳng mất chi cả, mọi thứ vẫn yên bình như hai mùa vẫn thế.


Nguyen Dang Thanh

Kẻ ở đợ giữa đời



Sài Gòn mùa hanh,
Hà Nội em
mùa gió
Một mùa nắng bụi,
Một mùa hoa Sữa
Một mùa Đông
và một mùa... nóng lửa
Với mùa yêu...
Một nửa mùa Em, trong cả một…
mùa Anh.

Hà Nội Hồ tây.. chiều thả chiều vào phố
Tay đan tay mà dậy nhớ ở lòng
Tháp Rùa nghiêng soi bóng nước xanh trong
Em thủy chung như bốn mùa… tròn vẹn

Ta còn yêu nên chưa từng lỗi hẹn
Thoáng ưu tư nghe nhắc gọi Hà Thành
Hà nội của Em, 36 phố
chạy quanh
Anh ngơ ngẩn một con đường …
chẳng nhớ.

Soi vào gương thấy bóng mình
ở đợ
Đi rất xa mà lại nhớ Phố rồi
Hà Nội trong anh
chỉ một Hà nội thôi
Như đốm lửa thắp niềm tin… rực cháy

Nguyen Dang Thanh

Độc Thoại



Đôi khi, Anh ngỡ mình quên em
Anh luôn tưởng thế
vì rất lâu rồi chúng mình chưa gặp
Ánh mắt em, giọng nói, kỉ niệm xưa là thứ mà Anh mất
cả một năm dài cất giấu vào góc nhỏ trái tim
Chúng ngăn nắp như thời gian
Trầm lặng như con phố về đêm
Anh cũng tự dỗ lòng để nỗi nhớ êm đềm ngoan ngủ
Ký ức về em bình lặng đắp chiếc lá mùa thu
Hạnh phúc khổ đau
không hằn học, và cũng chẳng thể hận thù
Ta gói lại thả theo dòng nước cuốn
Tha thứ để bình yên có bao giờ là muộn
cho mặt đất khô cằn còn nảy một mầm yêu
Nhưng em ạ !!!
Ký ức ngày xưa đâu đó …rất nhiều
chúng ngổn ngang,
Anh chẳng cách nào thu xếp
Ôm chưa hết tay này thì rơi vãi tay kia
Nước mắt _nụ cười, không ranh giới phân chia
Như đóa Hồng Nhung
Màu rất thắm mà gai thì cào xước
Đi trên đoạn đường có ai mà biết được
Sum họp _ Chia ly còn cả một quãng dài
Có thể mất 5-7-10 năm
chỉ để biết một điều
ai sẽ......
quên ai ???
Thế nên, em đừng hỏi anh
câu hỏi đã hơn một lần em hỏi

“ Anh còn yêu em không” ???


Tháng 4 _ Em




Tháng 4 về những ngọn gió hanh hao
Ta thương nhớ mang tình yêu hong lại
Nhặt vào lòng lá Sấu vàng vụng dại
Hà Nội trở mùa vạt nắng cũng như say

Hoa tháng tư về ngập phố sáng nay
Yên Phụ _Thụy Khê đắm trong ngàn sắc Huệ
Không hương nồng , mà cháy lòng như thể...
Lá Sấu trút mùa vì sợ gió đi nhanh

Hà nội và Em... còn ở lại trong Anh
Đường Cổ Ngư xưa, một chiều lộng gió
Trúc Bạch – Tây Hồ
Sen hồng _ Liễu đỏ
Quán Thánh ngàn năm trầm mặc đến… an lòng

Hà Nội mùa Sen ủ cốm làng Vòng
Tiếng gọi hàng rong rộn ràng con ngõ
Phố ngủ ngày,
mặc Sông Hồng đầy gió
Em… ngỡ quên rồi
trong một giấc mơ Anh

Ta ngồi tự tình và dệt giấc mơ xanh
Tháng tư trong veo như ngàn ngày Thu cũ
Con phố trở mình... mỉm cười ngoan ngủ
Ta cắn môi đời
bật gọi…
"Tháng tư _EM "!!!

Nguyen Dang Thanh
*** Hình như, HN là máu thịt ...tặng Em và tặng những ai Sinh nhật tháng 4... mùa hoa Loa kèn , mùa lá Sấu rụng...tinh khiết nhưng cũng nao lòng.

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Mẹ của con


(Cho những ai đang còn Mẹ)


Dáng mẹ gầy những buổi chợ ngày đông
Mớ cải lá xoăn gồng mình trước gió
Đứa con thơ giấc mơ đời quá chật
Nào dám nghĩ nhiều cho ước vọng Non sông

Thắp bao nhiêu lửa để Mẹ ấm lòng
Khi ngoài kia gió mùa Đông đang đến
Chút niềm tin chập chờn như ánh nến
Nhưng Mẹ ơi gió cũng thổi… tắt rồi.

Con vẫn dại khờ như đứa trẻ trong nôi
Dù cuộc đời ném con vào bão tố
Hạnh phúc đắng cay ngọt ngào gãy đổ
Con ngượng cười sao khóe mắt mẹ cay ?

Đông mùa này tê tái những heo may
Cơn gió cợt đùa giật bung phên cửa
Nhặt tấm áo mưa rách gần một nửa
Mẹ chắn nổi không ... gió thốc tứ bề ???

Cha bỏ đi sao chẳng hẹn ngày về
Đã bấy nhiêu năm mẹ chờ cha bên cửa
Mẹ... bên con nhưng còn bao lâu nữa
Khi thời gian cứ gõ nhịp.. chẳng dừng

Con thương mẹ mà nước mắt rưng rưng
Nắm rất chặt tay nhưng Mẹ nào đủ ấm
Màu thời gian nhuộm hoàng hôn xuống đậm
Nhưng vầng dương trong mắt Mẹ...rất ngời

Mẹ....Mẹ của con ơi !!!


Cạn mùa



Thu đã phai rồi thu đã phai
Vầng trăng khuyết nửa tóc em cài
Trở gót thời gian trên màu lá
Thương người trong tiết lạnh giêng hai

Ta khật khưỡng tìm trong men say
Dáng xưa một thủa, mộng trang đài
Thành quách ngàn năm giờ liêu phế
Như hồn ta đổ, mặc gió lay

Có phải em về theo nắng mai
Thướt tha áo mỏng vạt hông bày
Trên ngón tay gầy, em đeo nhẫn
Cạn mùa cỏ úa, trong heo may

Ta có buồn không sao thở dài
Men theo màu lá của thu phai
Nhuộm ánh hòang hôn màu gấc đỏ
Rũ buồn để mặc…. gió thu bay !!!


Cơn mê cuồng từ



Tôi cầm ngòi bút của mình
lang thang vào giấc mơ
Tôi thấy bóng mình huyễn hoặc, ma mị
ma mị
như những điều tôi sắp viết….
Tôi đi tìm Tôi trong ngày Đất nước ngập chiến tranh
Trăng không tròn vành
bầu trời rền vang tiếng súng
Tôi thấy mình hèn nhát, vô dụng
Tôi đã bỏ đồng đội
Tôi cắm đầu chạy mãi…về phía cuối ngọn đồi
Nơi lặng im tiếng đạn,
không ánh Hỏa Châu rơi
Mẹ kiếp... !!!
Tôi lại mơ thấy mình chết khát bên bờ sông
và được lũ Mục đồng lay dậy
Chúng tạt nước vào mặt tôi
Chúng kè mồm cho tôi uống
Chúng dìu tôi đi và chỉ tay về phía đỉnh ngọn đồi
nơi tôi đã quay đầu tháo chạy
mà...phỉ báng
Nhục thật!!!
Tôi không rơi vào tay kẻ thù
mà tôi làm tù binh của lũ trẻ mục đồng
Chúng cột dây trâu vào người và kéo tôi bò lê
qua rất nhiều hầm hố, bom rơi, đạn nổ…
xác người
Máu Chiến sĩ vẫn còn rất tươi
Máu của Ông, Bác, Chú, Cha, Anh
…máu của người Cộng Sản
Tôi thấy mình nghêu ngao lời của Trịnh
***“Xác người nằm trôi sông
Phơi trên ruộng đồng
Trên nóc nhà thành phố
Trên những đường quanh co.
Xác người nằm bơ vơ
Dưới mái hiên chùa
Trong giáo đường thành phố
Trên thềm nhà hoang vu”
Tôi lật một cái xác lên, cái xác trừng mắt, cười hềnh hệch mà bảo
“đồ hèn”
Hoảng hốt và sợ hãi
Tôi tung chạy vào làng
Tôi thấy mình gặp Mẹ….
Tay run mắt lệ cơi trầu
Tôi thấy ánh mắt chị vời vợi những đêm thâu
Chờ anh…
và nhận lại cuộc đời
món quà là hai từ
…“góa phụ”
Tôi thấy mình gầm rú..nhe nanh mà xỉ vả nhân loài
Tôi đi tìm Tôi và cắt nghĩa “Chiến tranh”

.....chẳng thể !!!

Nguyen Dang Thanh
*** Bài ca dành cho những xác người Trịnh Công Sơn )

P/s :Ta muốn lột truồng Trăng cho thỏa chí
Để mà soi nhân thế, họ nghĩ gì...???