Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Khoảng lặng


Biển cần khoảng lặng cho mình để ru bờ cát bằng những con sóng nhỏ vỗ về yêu thương…
Biển cũng cần khoảng lặng  trước khi biển trở mình nổi cơn giông và bão tố.
Bầu trời cần khoảng lặng để là bầu trời đẹp khi vẽ những đám mây xanh  bồng bềnh vào cái không gian vô cực  rộng lớn bao la, bầu trời cũng cần khoảng lặng để thai nghén và trở dạ cho những đợt gió mùa mưa  giông bão chớp.
Cuộc sống ai cũng cần những khoảng lặng của riêng mình, có khoảng lặng để tự vấn cho những trải nghiệm của  đời, có khỏang lặng để cảm nhận lòng mình về những yêu thương thù ghét mà ta đã từng đón nhận hoặc trao đi.
Tình yêu cũng thế nó luôn cần cho riêng nó khoảng lặng …
Khoảng lặng để khiến người ta dễ dàng chuyển hóa từ một tình bạn thành  tình yêu
Khoảng lẳng để mau chóng đổi dời từ một tình yêu thành những kẻ xa lạ.
…..Chẳng ai có thể dự báo trước được  đều gì xảy ra sau những khoảng lặng mà mình có vì chưa chắc khi ta có khoảng lặng đủ cho sự   suy xét và tự vấn …Ta dám chắc rằng ta đã chọn được cho đời mình những quyết định đúng nhất hoặc sáng suốt nhất?
Dù kết thúc có thế nào ta cũng nên yên lòng để ta  tránh cho ta nỗi day dứt phiền muộn ...Khi tình yêu không còn ta cần khoảng lặng để quyết định bước tiếp hay dừng lại …Dù bước tiếp để níu kéo  hay dừng lại để kết thúc buông trôi   ….ta cũng phải chọn.
Ta xin khoảng lặng để bằng lòng khi  nhận ra …. ta đã yêu đủ phận  mình.

Khoảng lặng của nỗi cô đơn là thứ  khoảng lặng ai  cũng sợ xảy đến với mình…khoảng lặng  mang trong nó  nỗi sợ mơ hồ!!! Nó dễ làm cho tâm trạng  ta đau đớn nhất, khoảng lặng ấy có thể khiến người ta tự trầm mình  lạc vào những suy tưởng, thấy mình lạc lõng  cô độc giữa bể đời . Thấy lòng  chẳng còn gì để bám víu, thấy hạnh phúc từng hiện diện rồi lại chợt thấy  khổ đau…tan biến ….Thấy mình có mọi thứ lại thấy mình tay trắng hư không. Khoảng lặng cô đơn khiến ta buồn …nỗi buồn chẳng thể khóc…vì nếu có khóc ta chẳng biết khóc vì điều gi ???
Trong thênh thang khoảng lặng của đời ta là kẻ lần mò đi góp nhặt khoảng lặng của tim…
Khoảng lặng khi mưa đến …khoảng lặng lúc nắng về…
Khoảng lặng cho nỗi nhớ chônh chênh-khoảng lặng của sự muộn phiền quay quắt
Khoảng lặng cho lòng trắc ẩn  còn tồn tại...khoảng lặng của sự ghen ghét thiệt hơn mà con người  sẵn có đa mang.
Khoảng lặng của hạnh phúc khi được tái sinh…. khoảng lặng của nỗi buồn  khi bị hủy diệt
Khoảng lặng đánh rơi kiếp người trong cõi  hờ tạm
Khoảng lặng riêng mình lúc đối diện với chiếc bóng  của riêng ta
....kẻ lang thang đuổi bắt “khoảng lặng”.

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Buông tay và bước tiếp


  Gió thổi  xóa ...vết chân mòn xa tắp
  Gió thổi hết những kỉ niệm  của chúng mình
  Gió thổi bay ký ức về anh trong trái tim em
  Gió thổi mất cả những muộn phiền chôn dấu
  Gió làm nhẹ lòng  để em thôi nhớ về anh.

         Buông tay …là mình không thể níu kéo tình yêu quay về, mình không thể nắm giữ thứ mình đã mất. Buông tay là đau đớn…cũng là để nỗi buồn nhẹ nhõm thả trôi.
Buông tay là giải thoát để yêu lấy trái tim mình, tránh cho nó đừng bị tổn thương mòn héo.
Buông tay là  cố dặn mình phải chấp nhận mất dần thói quen nhìn vào điện thoại để chờ đợi tin nhắn, là mất dần thứ cảm xúc chợt dâng lên trong tim  khi nghe ai đó gọi tên anh, thấy điều gì liên quan về anh. 
Buông tay để nhận ra mình chẳng còn là đứa trẻ bởi mình mất đi sự quan tâm săn sóc mỗi ngày…dù thế nào thì em cũng phải bước tiếp.
.....
Em bước tiếp  ngay trên những con đường anh và em đã đi để biết mình sẽ không mềm yếu.
Em bước tiếp trên nẻo về để thấy mình vẫn ổn dù không còn anh đưa đón, sẻ chia.
Em bước tiếp bên một người để nhận ra mình vẫn hạnh phúc, để hiểu rằng yêu một người không nhất thiết là phải ở bên họ…
 …
Em vẫn ổn và hạnh phúc anh à!!!

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Nghe những tàn phai

                                                                                             (ảnh từ nhà THUY DU)
Anh có những khoảng trắng không tên
Trong giấc mơ đêm bỗng giật mình mê thức
Trước bốn bức tường lòng hỏi lòng ngờ vực
Có lẽ nào hai đứa lại xa nhau...???

Anh ngỡ ngàng nhận lại chỉ nỗi đau
Trong đêm trắng tim hằn đau vết nhức
Trăng ngủ rồi khoảng trời đen như mực
Rượu ngàn ly, say một nửa.... riêng mình!!!

 Phố vào mùa con phố cứ lặng thinh
 Đông se sắt rơi trên từng phiến lá
 Gió miên du qua những miền đất lạ
 Như bóng người vĩnh cách một trời đau

 Chẳng biết bao giờ ta hội ngộ cùng nhau ???
 Cho anh vẽ nốt những sắc màu loang dở
 Trên bức tranh tình thẫm một trời thương nhớ
 Có chú bướm vàng chao cánh ngả nghiêng bay
                                      Nguyễn đăng Thành

 Chút cảm xúc khi đọc "Khoảng trắng" của THUY DU.

NGÃ TƯ ĐƯỜNG



            Sáng nay Mưa, dù lòng bạn cảm xúc gì thì những cơn mưa sáng luôn gợi lên chút gì đó thật buồn…
Cũng lẽ thường, qua một đêm tối ai cũng mong thấy được ánh bình minh để khởi động và chào đón một ngày mới .Thế mà, cái không gian u ám trầm buồn mới sáng đã len vào lòng người.Hắn tặc lưỡi trườn mình ra khỏi chăn ấm còn đó hơi người….Nhìn nhanh vào đồng hồ ..cũng đã hơi trễ, ủi bộ đồ qua loa ,vội vàng... Hắn khoác chiếc áo khoác bên ngoài cứ thế phóng xe .Hắn ghét cảm giác tù túng ngột ngạt khi trùm mình trong chiếc áo mưa…thà ướt nhưng dù sao hắn sẽ luôn chấp nhận, đó là cái cố tật của hắn…

            Mưa nhẹ, khoảng đường đến  công ty không quá xa dù thế  cũng đủ thấm vào chiếc áo sơ mi .Đẩy cửa phòng làm việc cái lạnh từ máy điều hòa phả vào làm hắn rùng mình..Chị tạp vụ luôn chu đáo như thế mỗi sáng bật máy lạnh sau khi lau chùi bàn làm việc .Hắn mở latop việc đầu tiên bắt đầu cho một ngày mới là vào yahoo  …Hắn thích đọc những lời bình luận và chúc  từ bạn bè trước khi làm việc…Cảm giác đó như tất cả mọi người viết blog vẫn có….từ màn hình hiện ra lời nhắn:
 “Anh khỏe không? Em nhớ anh! Khi nào có dịp anh hãy nghe “Ngã tư đường anh nhé”…Chúc anh luôn vui..em vẫn bình an và….”.
Hắn chưa bao giờ nghe về bài hát ấy..một cái tên như không phải tên của một bài hát, cái tên lạc lõng với những bài hát mà hắn vẫn nghe…..những tình khúc bất tử luôn là cái gu âm nhạc khó thay đổi.
-Hắn khoanh tay trước ngực ôm ấp vỗ về cảm giác lạnh lẽo  đang ngấm vào và tìm mở bài hát :
 “Ngã tư đường mình gặp lại nhau
Vẫn ánh mắt ta nhìn nhau ngày nào
Vẫn câu nói "anh giờ ra sao?"
Vẫn câu nói "giờ anh thế nào?"
Lời bài hát không hoa mỹ chỉ như một lời thăm hỏi. Tự nhiên hắn thấy lòng mình ấm áp ..vì lời bài hát hay  vì đó là câu hỏi của một người…dành cho hắn.
Thoảng có đôi khi hắn thèm cảm giác ấy, thèm cảm giác ai đó quan tâm về mình…Cuộc sống cứ tất bật hàng ngày, có lúc hắn muốn gọi điện cho đám bạn cho người cũ nhưng cứ lần nữa mãi để rồi lại quên  đi …Ngày lại ngày cứ thế trôi qua ..mỗi người một công việc , một hoàn cảnh và một mục tiêu để đạt được…Cuộc sống cuốn trôi cả những kỷ niệm ….
Câu hỏi cũ em hỏi anh ngày nào
"Anh vẫn còn yêu em phải không?"
Anh không trả lời, lặng im chỉ biết nhìn em..
Bài hát nhẹ nhàng như một câu chuyện của hai người yêu nhau…như câu chuyện của tình yêu của chính hắn..Hắn thầm nghĩ có những câu hỏi không cần  trả lời, có những nỗi đau chẳng cần phải thổn thức và  có trái tim… nhói buốt dù không rỉ máu phải không em?
“Câu trả lời chắc em biết được
Sao hỏi anh làm chi em hỡi
Anh vẫn là anh như ngày nào
Yêu một người không dễ quên được đâu”
Cảm giác nghẹn lại…hắn muốn trả lời thật nhiều cho những tin nhắn đó nhưng chỉ là sự im lặng rót vào thinh không … Cô ấy đã thoát khỏi yahoo.
“Trên bầu trời cơn mưa bất chợt
Như hòa chung vào niềm đau anh
Em nghẹn ngào "trời mưa mất rồi...
Thôi chào anh em phải đi rồi..."
Hắn muốn bấm số để gọi cho cô ấy, để nghe được giọng nói, để hỏi thăm về cuộc sống từ khi cô ấy lấy chồng nhưng chỉ là những tiếng tít tít vô vọng….
- Hắn buồn và  tự trách mình…lúc này hắn muốn nói  với cô gái dù chỉ một lời:
“ Em ….anh nợ em một lời hỏi thăm”
                                                                                    (LOVE AND LIFE )


Anh nợ em một lời thăm hỏi
Nhưng chần chừ chẳng dám gọi cho em
Để đêm đến lòng giăng sầu nhung nhớ
Cho nỗi buồn cứ thế đậm sâu thêm

"Ngã tư đường" anh viết tặng riêng em
Từng câu chữ khứa tim mềm đau nhói
Mưa tháng sáu cứ khẽ khàng rơi vội
Em thoáng hiện về... trong kí ức buồn tênh...!
                                                        Candy Blog




Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Linh hồn thức tỉnh*


Ngôi nhà hắn là một ngôi nhà lớn bốn tầng rộng lớn, hai mặt ,tiền, nằm tách biệt trong một khuôn đất rộng hơn ngàn mét. ..Một mặt hướng ra đường lớn, một mặt trổ cửa hông nhìn về nghĩa địa bên kia đường. Hắn cũng không giải thích được tại sao khi xây chính hắn lại thay đổi bản vẽ thiết kế  để trổ một mặt về phía  ấy…
Tâm tính hắn cũng đổi khác từ ngày xây ngôi nhà … mà đúng ra  là khi hắn bỏ cái chân bảo vệ quèn cho một công ty . Hắn thoát ra ngoài xã hội sục xạo, bươn chải và cấu kết với một đám người làm những phi vụ lớn. Những toan tính, sự  liều lĩnh sẵn có khiến hắn thành công nhanh hơn điều hắn tưởng tượng. Tuy thế, đôi khi hắn khó hiểu chính con người của hắn . Hắn trầm ngâm hơn và  thích xem những bộ phim nói về những oan hồn chưa siêu thoát, hắn thích đọc về luật nhân quả trong thế giới vô hình, những hiện tượng siêu huyền bí mà ở cái xã hội mang tư tưởng vô thần, sự phát triển vượt trội của khoa học vẫn chưa tìm được sự lý giải thấu đáo…

Cũng có thể hắn muốn biết trước những sự trừng phạt cho tội ác mà hắn đã làm,có thể cuộc sống vì sinh tồn làm cho cái bản năng của mỗi con người trỗi dậy phó mặc tất cả để đạt được mục đích, nhưng khi đạt được mục đích thì bản ngã của chính họ lại  tỉnh thức  giằng xé…
Hắn thường có những đêm mộng mị, mê sảng, dưới tấm nệm đầu giường của hắn luôn có một cây kiếm Nhật . Cây kiếm ấy đã theo hắn hơn chục năm, máu của đối thủ đã thấm vào tanh tưởi. Người ta bảo giữ lại những thứ đó bên cạnh luôn làm cho tâm trí ta bấn loạn và những thứ tưởng chừng như vô tri vô giác luôn có sự lởn vởn những oan hồn . Hắn có những đêm đang ngủ vùng dậy, lật tung đầu giường tay nắm chặt thanh kiếm sắc lạnh và múa như điên,  miệng la hét loạn xạ. Cảnh tượng như trong một cuộc đối đầu thực sự mà hắn từng trải qua …
Tỉnh cơn mộng du… mồ hôi đầm đìa, đầu nặng như búa bổ…tia mắt hắn đỏ hoe và hằn lên những sợi chỉ máu dữ dằn…
Mỗi lần như thế, hắn khó có thể ngủ tiếp được…hắn sợ cơn mê sảng đó lại ùa về hắn sợ hắn không vùng dậy kịp để chụp chiếc kiếm Nhật mà đánh trả kẻ thù…hắn sợ….!!!
Đêm nay cũng thế, hắn lại mê tỉnh mộng du, khi choàng tỉnh ... đã hơn hai giờ sáng. Hắn lầm lũi mang theo cây kiếm lặng lẽ như một cái bóng bước lên tầng thượng của ngôi nhà, hắn rít thuốc  ngồi đu đưa trên chiếc ghế bố cũ kĩ làm bằng gỗ gụ đã có từ ngày xưa, cái tiếng kẽo kẹt phát ra từ những con ốc mòn vẹt khô dầu…ma quái, liêu trai, những cơn gió lạnh phà vào người ghê rợn…đêm u xám liêu tịch… riêng hắn thấy thư thái.

Dưới bên kia đường là khoảng đất rộng lớn và vắng lặng, chỉ có những cơn gió thổi rợn người, cây cỏ vàng úa, những bụi dứa gai…một vài trụ đèn hắt ánh sáng  vàng vọt hư ảo. Đôi khi thấp thoáng vài bóng người dương trần sầu não, không nhà, nằm co ro trên những nấm mồ lạnh lẽo lát đá hoa cương, tiếng con chim Cú xa xa đậu trên một cây khô trơ trọi vọng lại …dưới mặt đất là những chân hương tàn lạnh lẽo.
Sáng nay, nghĩa địa vừa có thêm một người con gái chết trẻ mới được chôn, hắn nghe loáng thoáng câu chuyện của cô gái…sinh ra trong một nếp nhà bề thế, quan to của thành phố, cuộc sống đủ đầy, nhung lụa…. Năm tháng dần trôi..những tưởng cô gái ấy sẽ có cuộc sống viên mãn trọn vẹn,  nhưng không…Cuộc sống như một cái bóng cứ lặng lẽ ,không ai hiểu tâm tư cô gái nghĩ gì cần gì...mọi sở thích mọi suy nghĩ như một sự xắp đặt sẵn  có. Cô gái đã cùng quẫn trong suy nghĩ và tìm sự giải thoát cuộc sống bằng một chai thuốc chuột . Chẳng ai lý giải được sư thật và mọi khía cạnh bí ẩn đằng sau cái chết ấy……..
Hắn ngồi dõi mắt về phía nấm mồ ấy…ngôi mồ còn tươi mới mùi đất, chất đầy những vòng hoa  …chẳng còn chỗ mà xếp quanh, chúng chất chồng lên nhau cao hơn lưng quần…Nghe bảo thiên hạ viếng đông lắm, xe lớn xe nhỏ, xe công xe tư kẹt hết cả dãy phố .Có đến hai người vệ sĩ được thuê để túc trực nhang khói trong ba ngày đầu. Những đốm sáng lập lòe từ những cây nhang cỡ lớn vẫn cháy dở …ẩn hiện tỏ, mờ theo từng cơn gió thổi ngang qua…


Trong phút chốc nào đó..hắn mơ thấy mình đi về phía ấy…hắn bị hai tên vệ sĩ chặn lại. Hắn đang tìm cho mình một lý do để gặp cô gái..rồi hắn thấy cô gái bước đến bên cạnh và ra hiệu cho hai tên vệ sĩ buông cổ áo hắn ra…
Trước mặt hắn là một cô gái xinh đẹp, mùi thơm của nước hoa Channel-No. 5  phảng phất, chiếc áo sơ mi trắng vạt bầu vừa đủ dài ôm hờ bờ mông cong, để lộ ra cặp đùi thon dài trắng muốt, cô gái như cố tình bỏ dở vài chiếc khuy cho vai áo xô lệch ...gợi tình. Khuôn mặt thanh tao, mái tóc dài đen mượt xõa che nửa khuôn mặt trái xoan ..tuy thế con mắt còn lại ánh lên vẻ u uẩn,trầm mặc…..
-      Chẳng hay… sao chàng lại tìm tới nơi này ??? .Chốn âm dương cách biệt phân lìa ..há, chẳng lẽ chàng cũng sắp trở thành người như ta ??? .Nếu thật là thế thì ta thật hân hạnh chuẩn bị trà rượu nghênh tiếp …đón chàng . Ta và chàng sẽ là tri kỉ bầu bạn trao thơ, mạn đàm thế cuộc…Tiếng cô gái cất lên nhẹ nhàng nhưng rõ mồn một.
-      KHÔNG …ta chỉ tò mò không biết vì sao nàng lại từ bỏ cõi dương đủ đầy lộng lẫy, quyền thế bao kẻ hằng mơ và tìm đến cái chết tức tưởi này. Ta ngồi trên tầng thượng của ngôi nhà phía bên kia đường nhìn xuống và thấy nàng ôm mặt khóc ra chiều oan ức. Ta không thấy mắt nàng ứa lệ..ta thấy máu tươi từ mũi nàng ộc ra theo tiếng nấc…có vẻ nàng chết rất tức tưởi???

-      Hắn vừa dứt lời thì cô gái òa khóc…và kể đầu đuôi sự tình . Cha cô  vốn là quan lớn vì muốn tiến thân và giàu có  mà đã hứa gả cô cho một người…Người đó gốc Tàu và chấp thuận yêu cầu khi lấy được cô gái sẽ cho ông ta vô số bổng lộc, chức quyền…Tuy thế, hắn đã nuốt lời khi ăn nằm với cô gái…hơn thế hắn còn lừa lấy mất của ông ta   hai dải đất phía xa bờ biển nơi ông ta dự dịnh khi về già sẽ xây thiên đường tiên cảnh bồng nai nơi dương thế  .Quá ê chề, quá giận cha nàng đã ngu nguội, bất cẩn vội tin, quá giận gia cảnh quyền cao chức trọng nhưng có đứa con lăng loàn trắc nết chưa chồng mà đã mất trinh tiết. Sợ thiên hạ dị nghị nên nàng đã quyên sinh. Cô ta tức tưởi bảo rằng..trong  ngôi nhà cô ta sống, cha cô ta ví như một ông chủ…và cô ta như một đầy tớ trung thành. Cô ấy ước giá như cô không là con gái của người cha đó…cô ấy sẽ tìm cách đối đầu lại chứ không tìm các giải thoát bế tắc như thế này.
 Ôi ...sự hư đốn, trắc nết đôi khi cũng từ quan hệ thân tín mà ra.!!!

-      Hắn nghĩ về cuộc sống nơi dương thế,  đôi khi đâu đó quanh hắn những “bóng ma” cũng đang lởn vởn, cười nói thân tình trước mặt hắn và rồi nhe nanh chực chờ vào những điểm yếu trên thân thể của hắn khi hắn quay lưng .Hắn nghĩ về kẻ giàu và quyền thế…nghĩ về  cách họ đối đãi với mình…Chưa chắc họ cho hắn tiền là họ thương cảm hắn và chưa chắc cho hắn một cái “ghế” là trân trọng tài năng của hắn. Tất cả  xắp sếp đều là  toan tính…Hắn nhận ra hắn là con tốt thí trên một ván cờ.
-      Hắn  hiểu ra sự tình sau một tiếng “ồ “ rồi từ biệt nàng …không quên dặn nàng chờ hắn để gày sau hắn quay lại  làm tri kỉ trao thơ.
Hắn đứng bật dậy khỏi cái ghế, xách theo thanh kiếm lầm lũi xuống đường. Tiếng kẽo kẹt từ chiếc ghế lịm tắt …đêm chơi vơi .Chân  hắn bước dồn nhịp như... trốn chạy,  như có ai đó thúc giục từ phía sau. Hắn tiến thẳng về ngôi nhà sáng đèn nơi ông chủ hắn đang ở đó, hắn nhớ giọng lão vẫn oang oang những mệnh lệnh trong tiềm thức.
”Hãy làm đi, có gì tao chịu tất..mày có biết sống trong xã hội này ...thứ không thể mua bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền..hiểu chưa đồ ngu!!!”….
Hắn cặm môi và gào thét :
“ Không …thứ mày không thể mua được là thứ mày không thể có…đó là lương tâm con ạ”
-Hôm sau, tin về cái chết của một ông trùm loan ra khắp phố…những vòng hoa viếng lại chất đầy ngập mặt …Người ta lại đồn về bóng một người ngồi trong đêm tối trên chiếc ghế gụ kẽo kẹt, tay cầm điếu thuốc… Những đốm lửa nhỏ xíu chập chờn ẩn hiện đong đưa theo nhịp  lại vang vọng đều đều trên tầng thượng của ngôi nhà bốn tầng …trầm lặng, liêu tịch, ma quái.
Rồi một thời gian sau, người ta bảo hắn bị điên khi luôn miệng lẩm bẩm, không rõ tiếng,người ta cố ghé tai vào nghe thì thấy hắn nói rằng " Ông chủ của chúng mày là ai ???"

(*) Siêu thực

Qua đời nhau


Ta đi ngang đời nhau
Giữa dòng người xuôi ngược
Ta vờ chưa từng biết
Nhưng trong lòng quặn đau

Ta đi ngang đời nhau
Hong chút tình còn lại
Nhặt tìm thời vụng dại
Đường rẽ lối chia hai….

Ta đi ngang đời nhau
Gió mệt nhoài hoang hoải
Đóa Cúc Quỳ...sót lại
Vẽ sắc màu tàn phai

Ta đi ngang đời nhau
Người nhớ gì không người...?

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

Viết cho người xa!



           Đã mấy mùa Hạ xa, những cánh phượng rơi,ve ngân cồn cào nỗi nhớ….Anh lại trở về nơi phố Núi mờ sương. Đà Lạt chiều loang lên vỉa hè, từng giọt nâu đen đắng đót  tan chảy thấm dần nơi đầu lưỡi . Bản tình ca Khúc Thụy Du  nao lòng rót vào cái khoảng không trầm buồn nơi quán cũ rêu xanh….
Níu  hồn người, níu cả khoảng trời chất đầy hoài niệm cũ ….
Đã qua rồi những yêu thương, đã xa rồi vòng tay ấm mỗi  khi  Đông lạnh, đã mất dần  thói quen nghe tiếng nhau mỗi ngày..
Phố nghiêng, chiều đổ ta trượt dài trong nỗi nhớ loang rêu..Lòng hỏi lòng giữa hai miền hoang mang… vô định…
“Hãy nói về cuộc đời- Khi tôi không còn nữa….”
Khép lại tháng 5….mưa đầu mùa bất chợt về  chẳng hề báo trước.Đất oi nồng …những mầm cỏ cựa mình chật chội khao khát cơn mưa, có giọt nào cho ta, giọt nào cho người, giọt nào chơi vơi chưa tìm được chỗ tan chảy, giọt nào gột rửa trái tim mình đã loang màu tàn úa hư hao…
Phố núi chiều lên những đụn khói lam  bếp cơm  như ấm lại, n ché rượu cần làm đồi núi chao nghiêng. Những cô gái đang độ xuân thì gọi nhau í ới, váy yếm lụa đào dáng mỏng thướt tha …Ta phiêu ta chếnh choáng, tim kẻ say cũng loạn nhịp bồi hồi. Ta dõi mắt đỏ hoe mong  tìm em giữa chốn ấy…đâu rồi cặp mắt đen thăm thẳm Biển hồ xa xăm với ánh nhìn dịu vợi, đâu rồi đôi môi như đóa Cúc Quỳ hoang dại ngọt ngào, đâu rồi làn da trắng tinh khôi  như triệu cánh hoa cà phê trở mình bung nở giữa đại ngàn rừng núi ngào ngạt hương đưa???
Đâu rồi … em của ta???




26 năm và ý niệm một cuộc tình.


BÀI KHÔNG TÊN CUỐI CÙNG ...TIẾP NỐI
                                                      (Vũ Thành An)
Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là ngày hôm qua
Ôi ước ao có một ngày
Được gặp em hỏi chuyện em 
Lần cuối cùng

Vẫn con đường, con đường cũ
Vẫn ngôi trường, ngôi trường xưa
Mưa vẫn bay như hôm nào
Người ở đâu, mình ở đây 
Bạc mái đầu

Này em hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó, chắc qua bao lênh đênh
Bao gập gềnh có làm héo hắt, có dập tắt mất nét tươi nhuộm nụ cười
Này em hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó, đúng đấy em ơi
Nếu chúng mình có thành đôi lứa, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau

Nếu không còn được gặp nữa
Giữ cho trọn ân tình xưa
Xin gửi em một lời nguyện
Được bình yên, được bình yên
Về cuối đời………………

Chẳng khó để kiếm tìm và nhận ra ở đâu đó có những cuộc đời tạo nên thân  phận ,    những thân phận nảy sinh những cuộc tình và những cuộc tình tiếp nối thêm những tình khúc bất tử trước thời gian.  Nếu Trịnh Công Sơn nhẹ nhàng ý nhị với bóng hình cuộc tình  mình trong “Diễm xưa”. Lam Phương buồn da diết, đau mênh mang  cùng  cuộc tình của mình ở “Tình chết theo mùa đông” thì Vũ Thành An  nhẹ nhàng, trách cứ nhưng  thấm buốt  tận cõi lòng trong tuyệt phẩm “Bài không tên cuối cùng”. Ca từ ý nhạc trở thành nỗi day dứt, hối tiếc ….đeo bám ông cả một thời gian dài sau đó

          Hình như những tình khúc hay bao giờ cũng bắt nguồn trong những hoàn cảnh đặc biệt, những số phận, cảnh đời cũng thật đặc biệt. Bài “Không tên cuối cùng”không phải là bài hát được viết cuối cùng, không phải là bài kết thúc cho chuỗi sự nghiệp sáng tác của Vũ Thành An mà đó chỉ là ý niệm cuối cùng cho một cuộc tình không tròn vẹn…Với quá nhiều đau khổ, trải nghiệm đắng cay cuộc đời.

       Bài hát  ra đời năm 1965, nhưng nó thực sự được viết vào năm 1964 lúc đó Vũ Thành An tròn 21 tuổi. Bạn gái ông học trường Luật, ông và bạn gái ông yêu nhau say đắm nhưng thời điểm đó VTA mới chỉ là chàng thanh niên chưa có tương lai gì. Lúc yêu nhau bạn gái ông đã từng nhiều lần hứa rằng với tình yêu hai người có, dù thế nào cũng theo ông đi đến hết cuộc đời, tuy nhiên trước sức ép của gia đình bạn gái đã nói lới chia tay ông ..Kết thúc cuộc tình là sự đổ vỡ .Trong khoảnh khắc ngắn khi đưa bạn gái trên đường trở về ký túc xá…. quá đau đớn và tuyệt vọng trong đầu VTA đã lóe lên những ca từ và giai điệu  của bài hát . Bài hát lúc mới ra đời được đặt là “Tình khúc thứ nhất”…. nhưng sau đó ông đã viết lại thành “Bài không tên cuối cùng”. Đây cũng là tình khúc được xếp vào tình sử của âm nhạc Việt.
"Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?
Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ”
Âm nhạc réo rắt êm dịu, cảm giác trong trẻo như sự vỗ về. Bài không tên cuối cùng là sự kết hợp của những âm điệu nhẹ nhàng lả lướt để rồi sau đó lời bài hát như quyện vào tâm trạng người nghe, thấm vào từng mạch nhỏ làm trái tim nhức nhối. Cách ông cảm nhận về nỗi đau và  cách VTA thể hiện nỗi đau nó chất ngất nỗi buồn cùng niềm day dứt không nguôi. Những lời trách cứ như ăn sâu tận đáy hồn, lan nhẹ vào lòng người về một ý niệm của nỗi lòng tình phụ, cuộc tình không vẹn tròn đớn đau thổn thức.
Trong đau khổ tuyệt vọng và tâm trạng não nề của kẻ thất tình cùng những oan trái của cuộc đời VTA tìm đến nhạc như sự cứu cánh. Có vẻ như ông cố đi đến tận cùng của nỗi đau  để rồi thấy mình không còn đau thêm  nữa và lại đứng dậy để mạnh mẽ bước tiếp. VTA  như  cố gặm nhấm, đào xoáy  cõi lòng  để chua xót nhận ra:
 “Biết bao lần em đã hứa” rồi lại cay đắng  nhậm ngùi
 “Hứa cho nhiều rồi lại quên”..
để hoang mang thấm thía  : “Anh biết tin ai bây giờ”???.
Lời ca ý nhạc của VTA buồn, đầy trải nghiệm từ những trắc trở của con người số phận chính ông:
“Ta lần mò leo mãi-không qua được vách sầu
Ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau”
                                                                       (Đời đá vàng)
Nếu âm nhạc của VTA chỉ đơn giản là sự cứu rỗi cho những con tim  đau đớn  bị phụ tình và tiếc nuối cho những mảnh đời son sắt thì cũng chẳng có gì đặc biệt . Bởi tình yêu ai cũng  trải qua và đau khổ ai cũng từng đón nhận….đâu phải trần thế chỉ mỗi riêng ông.
 Thế nhưng, cuối thập niên 60 vào đầu những năm 70… cùng những năm tháng bị giam cầm ( 1975-1985 ) .Một chuỗi sáng tác của VTA trong đó có tuyệt phẩm  “Tình khúc thứ nhất_Bài không tên cuối cùng” …đặc biệt là những bài “Không tên” được đón nhận nồng nàn và nghiễm nhiên trở thành những bản “Nhạc tình Vũ Thành An “..Một cột mốc đánh dấu cho sự lãng mạng hưng thịnh một thời của nhạc Vàng..
Song song với niềm vui trong âm nhạc được chào đón, tán thưởng VTA cũng day dứt và ân hận nhiều  với “Cuộc tình trong nhạc “ của mình…Ở đó những ca từ mà lẽ ra ông không nên viết :
“Này em hỡi-Con đường em đi đó-Con đường em theo đó-Sẽ đưa em sang đâu???"
Giai điệu của những ca từ này được hát ở khắp nơi và lặp đi lặp lại nhiều mọi lúc…trở thành câu hát đầu môi của những anh chàng  bị tình phụ . Nó được đặt tên là “Những ca khúc cho  cuộc tình trắc trở”…sự tiêu cực, oán trách, ngậm ngùi cay cú..điều đó ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý người bạn gái mà ông đã viết sau khi chia tay …
“Mưa bên chồng ..
có làm em khóc..
có làm em nhớ
…… Những khi mình mặn nồng.
VTA từng nghĩ ông không còn cơ hội để nói lại những lời lẽ ra mình không nên nói…Ừ nói để làm gì, hỏi để làm gì khi mỗi người đã có một đời sống riêng tư. Cuộc tình đã hết nỗi đau tưởng chừng thấm cạn, người đã sang sông, bóng người đã khuất .Cây cầu rồi cũng gãy nhịp bắc ngang , con đò khắc khoải tìm vào bến đậu....sao VTA cứ tiếc nuối để nhận lại được gì???
Mãi đến năm 1991 khi ra Hải ngoại ông đã viết “Bài không tên cuối cùng tiếp nối” như để bù chuộc lại những lỗi lầm, những ca từ mà lẽ ra ông không nên viết trong “Bài không tên cuối cùng”.
Ở nhạc phẩm này với ý niệm cứu rỗi cho những bồng bột của tuổi trẻ , cay đằng tiếc nuối mà trước đó ông đã viết trong bài không tên cuối cùng .Ước nguyện  của VTA được gặp lại người con gái đó một lần..dù là lần cuối cùng. Dù biết nỗi đau cũng đã qua, vết cứa khiến trái tim nhỏ máu cũng đã lành, nhưng có điều gì đó mênh mang buồn….
   
“Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là ngày hôm qua
Ôi ước ao có một ngày
Được gặp em hỏi chuyện em 
Lần cuối cùng”
Nếu 26 năm trước ông đã từng cay đắng chất vấn người con gái đó rằng (Này em hỡi-Con đường em đi đó-Con đường em theo đó-Đúng hay sao em ?) thì 26 năm sau ông muốn gặp lại mỉm cười mà bảo rằng:
 “Này em hỡi, con đường em đi đó,
con đường em theo đó, đúng đấy em ơi”
Dù biết con đường người con gái chọn không có bóng dáng VTA ,cũng lênh lênh..cũng sóng gió…
 “Này em hỡi, con đường em đi đó
con đường em theo đó, chắc qua bao lênh đênh
nhưng ….bao gập gềnh có làm héo hắt, có dập tắt mất nét tươi nhuộm nụ cười”
Ông tin thế, và chúc phúc cho tình yêu của họ chấp cánh.
Nếu trước đó ông đã từng oán trách, từng xót xa cho thân phân cuộc đời rằng:
 “Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si” 

 Thì 26 năm sau ông vuốt ve người, vuốt ve mình  “Nếu chúng mình có thành đôi lứa, chắc gì ta đã thoát ra …đời khổ đau”
Ý niệm tình yêu không có sự chiếm hữu để thấy rằng đâu phải cứ yêu nhau trong cuộc đời là nhất thiết phải có nhau.
Âm nhạc của VTA giai đoạn này là tập hợp lại những xót xa, đau khổ mà cuộc đời ông trải nghiệm,  ca ý nhạc Vũ Thành An không còn những oán trách bi ai mà ở đó nó hàm chứa đức tin Thiên chúa đâu đó ,ít nhiêu thấp thoáng  âm hưởng bởi thánh ca chẳng hạn bài Đời đá vàng :
 “Có một lần mất mát mới thương người đơn độc
Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu
Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về
Có một thời khóc than mới hiểu đời đá vàng”
Giai điệu như ru hồn những con chiên ngoan đạo được trở về trong bàn tay yêu thương nâng đỡ của chúa:
"Nếu không còn được gặp nữa
Giữ cho trọn ân tình xưa
Xin gửi em một lời nguyện
Được bình yên, được bình yên
Về cuối đời”
26 năm trước và 26 năm sau vẫn khung cảnh ấy….vẫn đau đáu một nỗi đau và tình yêu da diết mà cả cuộc đời ông không thể quên.
Vẫn con đường, con đường cũ
Vẫn ngôi trường, ngôi trường xưa
Mưa vẫn bay như hôm nào…
Nhưng……… “Người ở đâu, mình ở đây Bạc mái đầu”
Cảm ơn ông về  tình khúc bất tử và 26 năm để viết lên ý niệm một cuộc tình. ...
.....Ta mặc niệm lòng
Giữa những khuôn mặt  xa lạ
Phố bạc nhàu
 ...tường cũ xanh rêu
Đêm vỗ về mình
……..bằng môi nồng
khói thuốc
Nhả những hình tròn hư ảo ….miên man
Cứ trải lòng …
 cho câu chữ lang thang…….
Nếu thiếu nhạc thiếu thơ
ta biết mình
vụn vỡ….
đêm sẽ dài bên giấc mộng liêu trai..
                                                                                                                  

Mùa Thu chết


            Em hai mươi bốn tuổi, cái tuổi chưa đủ để trải nghiệm, chưa đối diện với quá nhiều va vấp ..Cuộc đời vẽ  lên những đám mây hồng cuộn trôi lang thang trong những miền suy nghĩ, ước vọng ….Vậy mà tình yêu đầu ra đi, gãy đổ …Em đau đớn tuyệt vọng. Cơn bão lòng thôi chẳng còn dậy sóng….Không gian như chùng xuống, căn phòng như một hố sâu chôn vùi kí ức….Em như một chú chim vừa kiêu hãnh tung mình vào bầu trời thì  bị cuộc đời dội vào cả một cơn bão lớn….Đêm nay, em hong lại đôi cánh mỏi ướt sũng hư hao…Em muốn trở mình tìm đường bay chấp chới.
Nhưng điều em muốn thì trí óc  chẳng vâng lời, em nhớ anh …Nỗi nhớ trong tuyệt vọng đau buốt. Em cố vùng vẫy thoát ra nhưng có thứ nội lực vô hình nào đó ngăn lại… Nhớ tiếng nói ấy, từng bờ môi hôn run rẩy… Em chết vùi trong đống ký ức hanh hao.
        Chiều phủ xuống, những cơn gió chớm thu se se miên man luồn vào tay áo.Gió hất nhẹ những lọn tóc mai trên khuôn mặt xinh xắn như thầm  thì :“ Gió chẳng muốn thấy những trăn trở còn mãi, những cái lắc đầu tuyệt vọng của em và nụ cười đừng tắt nắng trên  khuôn mặt xinh như thế này…” .
Em lê mình mở toang cửa sổ…chút ánh sáng hắt vào…trời về đêm ...Đâu đó tiếng rao vụn vỡ đứt quãng, nhỏ giọt vào cái không gian u tịch, ngọn đèn đường cũng  vàng vọt  chênh chao.
Ngày đó anh và em ... cứ mỗi độ thu về khi những cây lộc vừng  trút đám lá già cỗi úa nhàu phủ kín cả lối đi góc hồ Hà Nội. Em lại thèm cái cảm giác được bên anh những buổi chiều hoàng hôn trùm phố. Hồ Tây lung linh huyền ảo trong cái thế giới êm đềm chỉ có riêng hai đứa. Em ngập tràn hạnh phúc trong vòng tay anh xiết chặt...bình yên đến tận cùng.
Anh đã cho em niềm tin, tình yêu, và thêm cả những đớn đau khi lìa xa em mãi mãi. Mình chia tay khi cả hai cứ ngỡ đó chỉ là giấc mơ đến khi thảng thốt giật mình thì …trái tim đã nhỏ máu thành dòng …loang ố vết đau.
Đã bao lần mình đã quyết quên nhau, thế rồi chỉ  đôi dòng tin nhắn,sau vài cuộc điện thoại. Em và anh lại quắt quay trong khát khao, lại gặp  quấn xoắn  vồ vập rồi  lại rời xa....Ai nói thời gian chữa lành mọi vết thương.. Với em, tình yêu hai đứa dường như xóa dấu cả thời gian không dễ nhạt nhòa.Cuộc sống bề bộn đôi khi em và anh lãng quên nhau, ngỡ là ký ức cũ.Nhưng mỗi khi Thu về, kỷ niệm ngập tràn mới hay mình đã tự dối lòng .
 Anh  là con trưởng trong một gia đình cố cựu sống tại Hà nội, em cũng thế…chẳng con đường nào ta chưa từng chung bước, chẳng góc phố nào hai đứa chưa qua ..mình đâu còn trẻ nữa vậy mà sao không... ? sao chẳng mạnh mẽ làm điều gì đó để đến với nhau.Hà nội nhỏ bé mà hai đứa hóa xa xôi. Em mãi không thể nhớ .. không thể yêu … không thể rời xa kỷ niệm.Không thể bắt đầu lại và bước tiếp. Không thể......và không thể quên anh.
           Em  một mình lang thang trên con đường xưa đầy kỷ niệm. Mỗi chiều lại thấy  se sắt lòng bởi những ánh vàng hoang hoải như gợi về một miền xưa cũ, bình yên bên anh....Ôi, da diết, em biết  em cảm nhận rất rõ cái cảm xúc hằn  sâu trong trái tim đập rộn ràng là điều không thể chối cãi,không thể dối lừa....
Em  rất nhớ anh!!!
Lần tìm đến bước chân kỷ niệm, em một mình dựng xe bên bờ Hồ Tây vắng lặng. Nơi đây, anh đã từng đan đôi tay cuộn tròn tay em, ủ ấm em bằng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc trong một ngày cuối đông giá rét năm nào. Lúc đó, em đã nghĩ trên thế gian này, chỉ có mình anh… em muốn tan ra, muốn được quyện vào anh trong cái khoảnh khắc giao thoa giữa chiều và tối. Trong cái không gian tĩnh mịch không cần lắng tai cũng nghe đủ nhịp đập của trái tim mình....hòa vào nhau tha thiết...Em nhắm mắt lại cố hình dung bóng dáng anh ngày xưa cũ. Cũng nơi này, cũng con đường này . Cũng buổi chiều se lạnh . Anh ào về....dang vòng tay rộng ôm trọn đôi vai gầy bé nhỏ của em. Ta trao nhau nụ hôn tưởng chừng nghẹt thở con tim yếu đuối như run rẩy ngừng đập sau  cơn gió cuộn đám lá lao xao…
 Hà nội thu đêm gió thốc vào len lỏi sống lưng thổi bung làn tóc rối. Em giật mình...hang hoải đớn đau. Bóng đêm đã bao phủ cả con đường vắng lặng, cô độc. Lòng cuộn dâng  lên nỗi bất an xáo trộn. Em đề máy, xe lao vút để chốn chạy về phía không anh…em  không sợ bóng tối …Em đang trốn chạy quá khứ, một kỷ niệm, một hình bóng mà đã đến lúc em biết mình phải buông tay . Em sợ nều còn chần chừ, một cuộc gọi …những tiếng nấc nghẹn nghào anh sẽ đến làm trái tim em tan chảy...Cả hai sẽ lại đau đớn dằn vặt. Không thể, và không thể.... em sẽ băng ngang qua cuộc đời anh  như cơn gió Thu …như chưa bao giờ…em từng tồn tại trong anh.

***Bài này do MUATHUVANG và LOVE cùng viết….cảm ơn cô bạn  rất am hiểu về HÀ NỘI…một trái tim trong tôi.





Tuổi thơ...miền nhớ!


" Trong thú vui đã mở đường cho đau khổ
            Trong hội ngộ, đã nẩy mâm chia ly "
Đọc câu này rồi ngẫm thấy buồn quá, nếu đúng thế thật thì cuộc sống ta đang sống này cuối cùng là gì ?. Ta tìm kiếm điều gì mà cứ phải sân si vội vã ???.
 Tối nay Trăng  thật sáng, đã lâu lắm rồi từ ngày bỏ cái miền quê yêu dấu lên Phố mình không còn nhiều khoảng khắc và chút cảm xúc nào để dành cho nó . Cuộc sống cơm áo gạo tiền, mọi thứ tất bật cứ cuốn trôi. Cúp điện mình  mò ra cái giếng trời phơi quần áo sau nhà…ánh trăng soi bóng làm sáng rõ cả khoảng sân mình mới chợt nhận ra mình lại nhớ nó, nhớ cái ánh sáng vằng vặc của những buổi tối mát lành ngửa mặt ngắm trăng đếm sao...
Lần mò leo lên cầu thang, đi như chạy ra cái lan can, chưa đủ cao lắm ...gió chưa đủ mát lắm .Thôi đành cách này vậy...rón rén bước qua mái tôn một nhà khác nữa .Nhà phố quy hoạch kiểu bàn cờ nên đuôi nhà này dựa vào lưng nhà khác. Cảm giác mình như con mèo hoang  trong bóng tối…cuối cùng cũng được một chỗ khá hài lòng trên mái nhà kẻ khác..
Chẳng sao! Kẻ đi góp nhặt ký ức thì có điều gì phải bận tâm?
Mở máy và lóc cóc viết........
Điều mình cảm thấy bây giờ đó là cách mình "tìm" được mình, mình hài lòng về nó. Kẻ biết tự thưởng cho mình bằng những góp nhặt từ cảm xúc, thứ mà bán chẳng ai mua , cho chẳng ai lấy..Nó xa vời vợi trong cái thế giới thực dụng này và xa xỉ với nhiều con người trong cái xã hội ngoài kia .
Đan hai bàn tay làm gối lấy cái đà ngang  trên nóc nhà làm giường…gió mơn man vào mặt  gữa cái không gian ấy nó đi tìm và bắt gặp chính mình một thằng bé với cái tuổi thơ  thật nhiều kỷ niệm….
Ở đó, nó thấy mình là cậu bé chạy trên bờ của những cánh đồng gió mùa lúa trổ, lúa xanh rì gợn sóng sau những đợt gió xô... cảm giác như uống được cái mùi lúa  đang thì con gái. Cái mùi chẳng thể diễn tả bằng lời, hít đầy vào lồng ngực rồi lại tiếc nuối thở ra từng chút . Mãi đến tận bây giờ khi có dịp đi qua những cánh đồng như thế bằng xe máy thì nó lại  có thói quen tháo khẩu trang và nhoài người mở kính chắn gió nếu là đi ô tô để lại được hít nó.
 
Ở đó, nó bắt gặp mình là thằng bé nghịch nghợm rắn mắt đến nỗi chẳng thể chấp nhận được, nếu bây giờ có dịp gặp lại vợ chồng ấy nó sẵn lòng nói lời thật tâm xin lỗi.
….Sáng mùng một, cầm quả pháo đại bố đốt đêm giao thừa còn xót lại . Hí hửng với cái trò nghịch dại của trẻ con . Cùng mấy thằng nhóc trong xóm đi đến cái ngã ba rẽ vào con đường nhỏ .Cái con đường mà dân trong sâu thường đi qua để ra đường  lớn . Trong cái suy nghĩ tinh quái.. nó nghĩ chỉ có con đường hẹp thế này ..chẳng có lối nào để chọn kẻ địch ắt phải trúng đạn. Xé tưa ngòi  nổ dùng ngón tay gõ hết thuốc pháo trong ấy để làm chậm đi quá trình pháo nổ lúc châm ngòi ..Tìm một đống phân bò to cắm vào chờ sẵn. Đến giờ mỗi khi nghĩ lại nó thấy hối hận nhất bởi chính nó là kẻ châm ngòi . Trong khi cả đám năm thằng thì có ba thằng nhát gan nấp trong bụi đợi kết quả để cười hả hê , một thằng làm hoa tiêu cách đó hơn chục mét để thông báo tình hình khẩn…Mà cái thằng khỉ gió đảm trách hoa tiêu ấy cũng chẳng hiểu đầu óc nó thế nào? Lương tâm nó vứt nơi đâu ?...Chọn ai chẳng chọn lại đi chọn ngay một cặp vợ chồng luống tuổi sáng mùng một quần áo bảnh bao đèo nhau chúc tết….khỏi kể tiếp cũng biết kết quả thế nào….Năm mới sáng mùng mộtt cả năm thằng bị một trận no đòn gặp lại ...thi nhau kể khổ!
 
Ở đó, nó thấy mình là thằng bé cũng đa mang ra phết, hơi tí cũng động lòng trắc ẩn…Cuộc sống ở quê nhiều chim lắm nhưng để nuôi nó thì chẳng có tiền mà mua những con chim cảnh đầy màu sắc và múa hót như bây giờ..hoặc nếu bắt được thì cũng chẳng ai có thời gian để mà nuôi và chăm chút những giống chim cảnh như thế….Cái giống mà bọn trẻ quê hay nuôi là se sẻ, chim ri, họa hoằn lắm mới vớ được tổ sáo trên những thân cây cao chót vót….Nó nhớ đến con se sẻ nhỏ bắt được ở nhà kho của cái hợp tác xã bố nó làm. Mang về nuôi đâu cũng được gần tháng từ khi nó còn chưa mọc lông ống... chăm chút mãi rồi nó cũng lớn và mến người, yêu  nó đến nỗi lấy cả lọ mực tím bôi vào cánh, vào đuôi..nâu nâu..tím tím trông cũng bảnh ra phết. Đặt nó vào lồng tương lên ngay trước nhà ai vào thấy cũng cười khó hiểu…

Rồi một chiều đi học về, hớn hở mong hết giờ mãi ! Thú thật ngồi học nó chỉ ước cô giáo bị đau bụng mà nghỉ sớm…
Than ôi cái lồng tre nhỏ xíu bị xé toang bởi thằng mèo mướp béo ụ . Nó vồ con chim hấp hối…cố làm bác sỹ được một hôm cũng đành bất lực, khóc rấm rứt mang nó ra sau nhà đào cái hố cắm cả vào đấy cây nhang để tưởng nhớ…
Thế mà thấm thoát đã hơn 20 năm!!!
 

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Nick sáng và status tâm trạng!



Vẫn biết chẳng còn gì trong nhau,  vẫn biết cuộc tình đã lịm tắt vẫn biết tất cả giờ chỉ còn là hoài niệm…thế mà, lòng lại nhói đau khi bắt gặp cái bóng hình ngày nào gần giống anh . Thấy trái tim mình chùng lại như những nốt  đàn chẳng được so dây.. cứ nhả ,rớt từng phím rời rạc chắp nối…Thấy mình rối bời ,lòng ngổn ngang trăm mối.Thấy giận chính mình khi trót tội đa đoan vương nợ kiếp người.

Sáng nay vào yahoo bắt gặp cái nick ấy sáng đèn và để vào câu status”
“Anh giận lắm cuộc đời sao giông tố
Yêu một người nghiêng ngả bởi sóng xô!!!”
…Đã trót đa đoan sao em không nghĩ nhỉ…??? Nếu mọi thứ không là quá khứ thì giờ em đâu phải cứ đau đáu thế này… Không là quá khứ,không là kỉ niệm thì hiện tại mình đã là của nhau . Bao lần cứ cố dặn lòng mình “Mày phải hiểu ra chứ con ngốc ah..nick sáng đèn vì họ đang ở đó,họ có chắc đang đợi mày đâu…Bình thường đi!!!” …
Vẫn biết thế , cố dặn lòng mình thế…vậy mà..
Cả buổi sáng em chẳng làm được việc gì ra hồn bởi cái cảm giác trĩu nặng lòng mình, bởi câu nói bâng quơ chẳng biết có thuộc về mình. Anh ác thế ???
Em ước giá mà mình chưa từng có nick của nhau, chỉ cần số có số điện thoại  nhau thôi , thoảng có đôi khi vào những dịp nào đó chúng mình  gọi để hỏi thăm  về công việc của nhau hay chúc tụng những lời tốt đẹp…
Còn bây giờ …??? Cảm giác trong em khó chịu quá !!!
Ta như đang cố kiểm soát nhau mà chẳng thể chia sẻ cùng nhau…có đôi lần em đã cố , cố hạ cái tôi của mình để đổi lấy một câu chào…
Nhưng dù thế nào thì cả đoạn đối thoại vẫn nhạt nhẽo..

Đêm…em tìm về chính mình, tìm về cái khoảng trống cõi riêng của lòng …cả buổi sáng nay em đã đối xử thật tệ với nó. Em đã trót khiến trái tim phải giày xéo bởi cảm giác tàn úa hanh hao…thật vô trách nhiệm quá!!! .  Tự vấn thế rồi lại nhoẻn miệng cười thầm  …chẳng sao đâu tao vốn biết cách dỗ dành mày mà “trái tim con ngốc” …

Mỗi lúc thế này em lại muốn nghe “bài không tên số 004”…cái cõi riêng của  em và nhạc. Vũ Thành An ông là ai mà sao tôi luôn chọn???
“Khóc cho vơi đi những nhục hình
Nói cho quên đi những tội tình
Đời con gái cũng cần dĩ vãng
Mà em tôi chỉ còn tương lai “
ừhm…EM SẼ KHÓC đêm nay, khóc để quên đi cái cảm giác tội lỗi vì em đã đối xử tệ với trái tim . Em chẳng nói mà em đang viết để trải lòng mình vào cái entry này….kẻ đa đoan nặng nợ thì phải bận lòng bởi dĩ vãng nhưng hiện tại của em mới là tất cả anh ah.
“Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng
Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm?
Cà phê đắng em nhấp vào từng ngụm ...còn kỷ niệm đắng em nuốt nó thế nào hả anh???
Em sẽ xóa hết vì em nhận ra chẳng có lý do nào để níu giữ nữa rồi…em vào yahoo ấn vào cái nick "Nguyendang.." chuyển xuống cuối dòng
.... tên anh xóa mất.
“Lời anh nói sẽ còn mãi đấy
Chuyện mai sau xin gửi trên tay “
Hình bóng anh, tình yêu anh và tất cả những gì em sẽ mãi nhớ nhưng không phải theo cách này anh nhé! Xin lỗi anh ,tình yêu của em !!!
Em chỉ làm điều tốt cho trái tim cả hai…vì em muốn giữ hình ảnh đẹp mãi cho cuộc tình chúng mình.
Nhoẻn miệng cười…lòng nhẹ tênh phố vắng!!!
..........

Em nhếch môi cười..giọt nắng cũng hanh hao
Cho tình bé lại dưới bàn chân mạnh bước
Đường rộng lắm còn ngày dài phía trước
Bụi thời gian chẳng níu bước anh về!!!


Biển đêm


Con người rất sợ bóng tối, nỗi sợ như cố hữu… Trước biển khi đêm về. Nỗi sợ ấy như dâng lên đầy ắp… Chẳng còn cái cảm giác vui thú của ngày nắng mới đón ánh bình minh. Mất hẳn thứ cảm xúc hân hoan khi thấy biển như dang tay vỗ về… Thay vào đó là lòng người chùng lại, buồn man mác lúc hoàng hôn, thấy mình nhỏ bé, cô độc trước nó, thấy thấm buốt với cái thâm sâu u tịch khi ở giữa nó, thấy đau nhói với rặng đá chết khi chạm vào phải nó, thấy sợ bởi sự buông trôi vô định lúc rơi xuống đó . .
Ai cũng bảo mình yêu biển vì biển có sóng vỗ, có nước xanh, cát trắng, có tiếng hàng thùy dương reo nhạc mà chẳng một lần thử đối diện với chính mình trước Biển  đêm….

Tình yêu cũng vậy khi yêu ta nghĩ về những điều đẹp nhất, nói những điều dễ đi vào lòng người nhất… Với nhiều người khi yêu họ đánh mất cả chính mình, để khi tình yêu ra đi làm con người ta chới với. Với nhiều người biển đã cất giữ giúp họ những kỉ niệm, những dự định ước muốn, ở đó có cả niềm hạnh phúc ngập tràn và cả những nỗi day dứt không nguôi. Ai đó đã nói “tình yêu thường mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng  mang đến hạnh phúc”... điều đó có lẽ chỉ đúng nếu tình yêu có một cái kết có hậu… ai cũng mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ... phải thế không ?

Thế nhưng, có những thứ tưởng chừng mình sẽ có ở cuộc đời đôi khi nó lại vuột mất… Biển là kẻ minh chứng khi tình yêu hạnh phúc. Biển cũng là kẻ phán xét khi tình yêu khổ đau.
Hắn nhớ kỉ niệm ngọt ngào bên Biển… một chiều hai đứa phóng xe bỏ cái thành phố náo nhiệt để về Vũng Tàu… Bãi tắm trước khách sạn Thùy Vân khi đêm xuống thật lãng mạn, không dạo Phố, chẳng ghé quán xá đông đúc, hai đứa chọn cho mình một lối đi riêng và trút lại sau gót chân mình quá nhiều mệt mỏi, ưu tư… Dạo sát mép nước, cát mịn mát lạnh  dưới chân trần… Không quá nhiều ngôn ngữ được nói chỉ có cái nắm tay đan vào nhau chặt dần… Những nụ hôn ngọt ngào bất tận… Đó là một đêm đáng nhớ cho những người yêu nhau… Trăng nhấp nhô ẩn hiện, sóng rì rào ôm vào dải cát, mặt biển lấp lánh ánh bạc, nước lao xao như triệu, vạn chú cá tung tăng quẫy đuôi, gió mát lạnh mang theo hơi nước lẫn vị mặn của muối ngấm vào da thịt… Đâu đó ánh đèn đường hắt vào  từng khoảng sáng mờ nhạt, biển đêm như lung linh huyền ảo… Đôi tình nhân  ôm nhau mặc sóng lùa vào chỗ đứng, cứ mỗi lần sóng rút đi sóng lấy mất cát làm họ chênh chao và  cái ôm lại có cớ xiết  chặt…

Trăng lên cao, chia tay nhau về phòng, cái cảm giác mỗi người bồi hồi khó tả, như say, như mơ.. Giấc ngủ cũng trằn trọc với những suy nghĩ mộng mị yêu thương. Trăng vờn vào lan can ngả lưng vỗ giấc, cặp tình nhân cũng vùi mình vào giấc ngủ muộn…
Giấc mơ yêu chập chờn hư ảo..
..................
Sáng mới hơn bốn giờ, chuông điện thoại reo một tin nhắn vỏn vẹn nhưng nồng nàn :“Bình minh rồi anh… mình ra biển thôi”. Khoác chiếc áo mỏng vào người hắn nhoài người và chạy vội xuống cầu thang và nắm chặt tay nàng ở đại sảnh… Trời u xám, con đường như nhuộm bạc, ánh đèn đường vàng vọt, thi thoảng những chiếc xe đêm hối hả lao vút cho kịp việc trước khi trời sáng… Cái không gian ấy làm những người yêu nhau thấy ấm áp khi cảm nhận có một bờ vai để dựa vào và một bàn tay nắm dắt… Thuê một đôi ghế bố một cây dù, trời mù sương là dấu hiệu của một ngày hanh nắng… Họ nằm đó khoác hờ chiếc áo lạnh vào người và nhìn nhau tràn ngập hạnh phúc, khuôn mặt còn ngái ngủ những lọn tóc bay dính vào má nhưng ánh mắt rạng rỡ yêu thương… Bình minh trên biển tuyệt đẹp… nước xanh thắm, ánh hồng dương loang đỏ một góc, cảm giác như mặt trời mọc lên từ biển, những chiếc thuyền dong buồm căng gió… Ngày mới bình yên và xao động ngập lòng… Phố xá đông vui dòng người hối hả…!!!

Chia tay nhau ở Phố biển, họ gieo vào lòng nhau những lời hứa và quá nhiều dự định chung cho cả hai, hẹn một lần sẽ cùng lên Đà Lạt.. Phố núi đầy sương, nắm tay nhau lên những con dốc quanh co vàng thẫm Cúc Qùy, rực nở ven đường, cùng nghe tiếng thông reo và  tung tăng trên chiếc xe đạp đôi quanh hồ Xuân Hương thơ mộng….
Nhưng hôm nay, chỉ còn lại một người, hành trang trên tay là một cặp hồ sơ và đôi ba bộ quần áo... vơ vội cho một chuyến công tác ngắn ngày… Hành trang còn nữa đó là vài chục bức thư viết tay và hàng trăm tấm ảnh đã ghi dấu quá nhiều kỉ niệm ngọt ngào khi tình yêu ấy có đôi…
Hắn tha thẩn dạo quanh những lối mòn loang màu kỉ niệm, hoàng hôn chiều đỏ cả vạt nắng, sắc chiều như một bức tranh đầy màu mê hoặc. Dẫu thế nó khó thể thành một bức tranh tròn vẹn như một hình khối cố định… chỉ là sự trừu tượng mông lung, loang vào trái tim cằn cỗi đau đớn. Hàng thùy dương vẫn hát.. Lời hát buồn như câu kinh cho tiếng lòng mặc niệm, sóng chẳng êm đềm mà gầm gào cay nghiến.. Ừ thì phố biển đã vắng người…nên còn đó hư hao...

Phố biển chiều nay …thiếu vắng em
Giọt nắng buồn -khoảng trời xanh vụn vỡ
Cơn mưa Hạ tháng năm về bỡ ngỡ
Anh đợi chờ hoa sắc tím Bằng Lăng.

Phố biển chiều nay, thiếu bóng em
Anh góp nhặt tiếng vành khuyên rơi vãi
Nỗi nhớ nào của một thời vụng dại
Cứ cuộn về lại theo sóng …tan xa.

Phố biển chiều nay,vẫn vắng em
Sóng vẫn cứ xô vẫn …ầm ì_ buồn tẻ
Hàng Thùy Dương vẫn đôi bờ lặng lẽ
Giấu lệ buồn mặc niệm cuộc tình đau!!!
Hắn ngồi đó… lặng lẽ và cô độc, đọc từng lá thơ… lần giở từng bức hình… kỉ niệm ùa về như một thước phim chầm chậm đau đớn… Khi chia tay hắn và người đó cùng hứa rằng sẽ không ai đành lòng đốt đi một kỉ niệm như thế, không ai có thể  nhẹ lòng tung tro, thả theo gió trời cho cuộc tình bỗng chốc hóa hư không…Và hắn đã hứa, những gì thuộc về biển sẽ đem trả về biển… Đêm nay, hắn biết có kẻ âm thầm lặng lẽ bới một hố sâu trên cát chứ không phải xây lâu dài trên cát… Hắn sẽ tự đào mồ và chôn vùi mọi thứ vào đó… để biển mặn khóc thương, để cát nóng cuộn chảy, để ánh mặt trời bỏng cháy đốt hết yêu thương…Và hắn nhẹ lòng chờ ngày mai nắng lên soi rõ một con đường  cho cánh buồm cô độc lại căng gió phiêu dạt nhân gian.


Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Cà phê tình yêu


        Tính cách anh vẫn thế, thói quen vẫn không thay đổi mấy . Anh vẫn uống cà phê mỗi ngày..Nó là thói quen hay là một chất gây nghiện em cũng không rõ lắm. Em không thích cà phê, em ghét cái vị đắng chát của nó, em bực tức khi phải ngồi cùng anh nhìn anh thưởng thức và nhấm nháp nó. Hai mươi ba tuổi, cái tuổi không đủ trải nghiệm để cảm nhận tất cả. Em luôn làm theo ý em, hành động theo cái lý lẽ mà em có . Sự đối lập hiện hữu mâu thuẫn giữa anh và em nó nằm ở “Triết lý cà phê” mà mỗi người theo đuổi. Em ghen với cốc cà phê, anh có thể bỏ hàng giờ ra để ngồi bên nó, suy tưởng cùng nó ,thinh lặng với nó ,vậy mà chỉ mất nửa giờ bên nhau mình lại mâu thuẫn bởi những quan điểm đối lập  nhau hàng ngày.
Đến một ngày em không kìm giữ nổi nỗi uất ức của mình em quyết phải tranh luận cùng anh.
Em đưa mọi lý lẽ để phản biện thứ nước đắng chát đó, em phân tích mọi khía cạnh vì sự vô bổ từ nó, em giải thích về sự vô tác dụng bởi thời gian anh ngồi hàng giờ bên nó.
Anh im lặng rất lâu và chỉ một lời giải thích gọn nhất anh có thể “ Chỉ đơn giản anh thích nó mà thôi” em hụt hẫng vì lời giải thích ấy,e m cay đắng nhận ra em đang ghen với nó khi chính anh đã chẳng giấu mà còn cố thừa nhận là anh thích nó.
Thời gian cứ trôi! Anh vẫn giữ bên mình thói quen ấy, thói quen yêu cà phê mỗi ngày chỉ có một thứ thay đổi đó là tình cảm của chúng mình không còn như trước nữa. Em không thể chấp nhận mình phải thay đổi và thích nghi với thói quen ấy. Em còn quá trẻ và em có rất nhiều thứ cần làm, những bạn bè cần gặp gỡ ...những cuộc vui bất tận , những mối quan hệ những tình cảm  dễ thương và vui vẻ hơn…Em quên đi hình ảnh một “ ông già triết lý và quá sâu sắc” như anh…
Mình xa nhau .
Anh vẫn yêu em !em biết tất cả và cảm nhận nó rất rõ…..
Nhưng….
Cái mà em muốn đó là một lời giải thích, một lý do chính đáng, một cái chấp nhận anh sai …Em luôn thế !!!. Nhưng em chẳng nhận được điều mình muốn, chẳng có lời giải thích nào từ anh cả…Điều đó càng làm em ấm ức, khi càng ấm ức em lại càng tò mò, càng suy nghĩ về anh em lại càng nhớ anh. …Và em biết một điều ...em đã yêu anh .Em tò mò để biết tất cả về anh dù mình không gặp gỡ, em gián tiếp hỏi về anh qua những đứa bạn tin cẩn nhất một cách buâng quơ…cứ dõi theo mà chẳng có lần nào làm em thấy thỏa đáng về con người anh . Cho đến một lần em nhận được từ một đứa bạn đường link dẫn vào blog của anh với một lời nhắn như trêu tức “có thứ để làm mày điên thêm nữa kìa ...anhh ta viết “Triết lý cà phê và tình yêu”. Em lao vào đọc ngấu nghiến ,ở đó anh viết rằng:
“Tôi yêu em và tôi yêu cả cà phê đắng –Tôi thích ngồi hàng giờ bên tách cà phê để hàng giờ tôi được ngắm khuôn mặt em – Tôi thích lắm trong cái yên lặng của lòng mình được khuấy động bằng cái tính cách hồn nhiên sôi động của em.Với tôi cà phê ngon nhất  không phải là ly cà phê hảo hạng mà là  tôi được “uống “ cùng nụ cười duyên dáng tỏa nắng  của em .Tôi vẫn yêu cà phê vì tôi vẫn yêu em” ….Tôi bấm số của anh như một cái máy đã được cài đặt đúng giờ. Tôi muốn nói với anh rằng  “Em cũng yêu cà phê rồi anh ah!”

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Khát yêu

Xa xôi là mấy chàng ơi
Mà sao nghiêng đổ chiều khơi ...gợi tình
Xin anh chớ vội tỏ tình
Xinh anh hãy cứ lặng thinh thế này
Xin anh giọt nắng cuối ngày
Rót vào em nhé ta bày trò yêu

Em lõa thề
…….nhìn anh
….Trăng
Thẹn thùng  cúi mặt
Trăng
Ghen tuông trần thế
Em gạt hết
…mặc kệ
        ....yêu anh!!!!
 Lườn cong tựa mạn thuyền nan
Gió gào rít gió
….. lùa vào xuýt xoa
Hương xưa quyến rũ ngọt ngào
Vườn hoang cỏ dại động đào êm nhung
Tim ai gõ nhịp nửa chừng
Làn da trắng nõn thân nhung gợi chào
Môi thơm cánh mọng yếm đào
Mắt trao lung liếng dạt dào yêu đương
Hoang sơ dáng ngọc thơm vương
Đào nguyên căng mọng - hứng sương nhuộm hồng
Vần thơ lỗi nhịp vẫn nồng
Sông trôi núi ngả đàn gồng …nhịp hoang!!!!

Khoảng trống đêm



Anh đi tìm khỏang trống của đêm
Để  biết rằng em sẽ không trở lại
Nơi chỗ em nằm lẽ nào xa ngái???
Vẫn phảng phất mùi chăn gối lúc gần nhau
                             LOVE AND LIFE
Em nghiêng mình soi bóng trước sau
Khỏang trống không anh vẫn còn ngây dại
Chăn gối lạnh tanh không người gấp lại
Ấp ủ tình ..hoang hoải giấc mơ xưa
                             MUATHUVANG Blog


Trả cho em




Anh gửi lại em vạt nắng chiều
Hoàng hôn hai đứa ngỏ lời yêu
Trăng lên soi rõ làn môi mọng
Mắt đen tóc mượt họa dáng Kiều

Anh gửi lại em những ngày mưa
Ướt áo dài bay …ướt chớm vừa
Phượng hồng như thể môi em thắm
Em ấp nhẹ nhàng tiếng dạ thưa

Anh gửi lại em con đường xưa
Gót hồng sỏi những sớm trưa
Hàng cây me dại quen hơi ấm
Không em chung bước …bóng anh thừa.!!!
                                    LOVE AND LIFE

Em gởi sang anh sợi tóc huyền
Cài mơ ấp ủ thắm màu duyên
Thêu thêm nụ nhớ mùa trăng mộng
Kết điệu hò thơ bến với thuyền

Em gởi sang anh giọt nắng ngàn
Lung linh trong vắt chớm mùa sang
Đêm thu gió lạnh len qua cưả
Sưởi ấm tim anh lúc mộng vàng
                                   MIALUI BLOG


Ta


Ta chếnh choáng ly rượu cạn
Ta mơ hồ trong nửa thực…nửa mê
Ánh trăng gầy soi trong từng góc nhớ
Phố chợt buồn
Đêm …
con phố mờ sương.
Ta đi vượt ngày nắng
Ta băng chạy ngày mưa
Ta tìm ta chết vội
Nửa hồn rơi…bên đời.

Tình câm


Giật mình mới biết nằm mơ
Vì yêu em quá dại khờ một tôi
Ngờ đâu tình thắm…chia đôi
Đêm về hoang hỏai mắt môi khô giòn

Em đi cỏ dại lối mòn
Bờ xa hút bóng trăng non tối sầm
Tình si một mối lặng câm
Em vui duyên mới âm thầm bỏ ta

Tháng ngày rồi cũng chia xa
Hạ về cháy phượng còn ta một mình
Vuột  em giữa chốn ba sinh
Phố đông người lạ lặng thinh …khuê phòng.

Ngỡ


Giật mình mới biết…mình say
Mơ mơ tỉnh tỉnh hay hay khờ khờ
Một ta một bút một thơ
Họa câu đối ẩm vẩn vơ riêng mình

Em vui duyên mới yên bình
Ta thôi khờ dại một mình Du miên
Chim về nhao nhác ngoài hiên
Bờ đê cỏ úa triền miên…. cơn sầu.

Nếu một mai...



Nếu một mai anh không làm thơ nữa
Em có còn vào.. dõi bóng anh không
Yêu thương rồi tim chết với sầu đông
Câu chữ vỡ theo nỗi niềm rơi rụng.

Nếu một mai anh không làm thơ nữa
Giấu nỗi buồn vào góc nhỏ trái tim
Đêm mộng mị bóng trên tường ...anh đó
Cho tiếng thở dài vang vọng hư không

Nếu một mai tro tàn thơ anh đốt
Em có về mặc niệm để xót thương
Hay em để, thơ.. cứ tàn trong gió
Bóng chiều lên tan biến với mây trời
                                  lOVE AND LIFE
  .............................
Nếu một mai anh không làm thơ nữa(*)
Em sẽ buồn…anh có biết hay không?
Bởi tình ta đã chết với tàn đông
Như chiếc lá úa vàng rồi rơi rụng

Nếu một mai anh không làm thơ nữa
Em sẽ buồn …nghe nhói buốt trong tim
Anh xa rồi…xa em từ dạo đó
Để cuộc tình tan biến cõi hư không

Nhặt một chút tro tàn thơ anh đốt
Em đem về cất giữ để nhớ thương
Và tiếc nuối mối tình bay theo gió
Gió đã mang … xa tít tận cuối  trời
                                  HUYNHHUONG BLOG
(*)Giống chữ cuối mỗi câu trên  nguyên tác.
…………..

Nếu một mai tro tàn thơ anh đốt
Em xin về rải khắp kiếp trần gian
Cho yêu thương thả vể trong gió rét
Cho lá vàng phủ lấp lối đường quen

Hãy đốt đi Anh… tro tàn em xin nhận!
Luấn quấn làm chi lòng thêm vướng bận
Trăm năm sau biết có nhớ thương gì
Tình lỡ thôi mình …xin thả gió bay đi
                                  MUATHUVANG BLOG

Vẫn biết thế,anh xin hòai lưu dấu
Để tim mình còn ấp ủ bóng em
Cho yêu thương vẫn nồng khi gió rét
Cho lá vàng cuốn nhẹ bước người sang

Anh vẫn biết trái tim mình vụng dại
Yêu quá nhiều nên hoang hoải đớn đau
Vần thơ đấy bóng hình em nơi đó
Cứ ẩn hiện về anh có đốt được đâu!!!
                                             LOVE AND LIFE



Mê đắm



Em rót cho ta
Vài ly rượu ngọt
Cho tình thêm thắm
Cho mềm nụ hôn

Cho tim thóat tội
…lời yêu dối lừa
Cho mây quyến luyến
Cho tình chênh chao

Em cởi giúp ta
Đôi khuy cài áo
Em  trao hơi thở
Cho tình mơn man….!!!

Lục bát đêm


Giữa đêm buông một tiếng sầu
Thở dài mê mải phố sâu ngút buồn
Dài đêm vẳng tiếng suối nguồn
Đào nguyên còn đấy ai luồn vòng tay
Bao giờ trả hết nợ vay
Để chăn gối ấm còn say hương tình
Thời gian trôi mãi lặng thinh
Tóc hờ buông mỏi ngực mình khứa đau
Chỗ nằm hơi ấm không nhau
Môi nghe nứt nẻ quặn đau than ngà…
                                      LOVE AND LIFE
Bao giờ trả hết nợ vay
Cho em được sống những ngày bên ai
Nợ đời gánh cả hai vai
Làm sao xua hết hình hài trong nhau
Tuổi xuân thấm thoát qua mau
Tóc xanh đã bạc ngả màu thời gian
Kiếp này em phải đa mang
Gối chăn lạnh lẽo tay ngang phím chờ
Quẩn quanh tình cứ hững hờ
Đêm khuya sầu thảm bơ vơ bóng mình
                                      MUATHUVANG BLOG


Giao mùa


Giao mùa (*)
Hoa đã nở trong vườn lãng mạng
Nửa đêm trời lặng lẽ giao mùa
Ta như con én già năm cũ
Trở về tìm lại chút hương xưa

                         Trịnh Bửu Hoài
Họa  Tứ tuyệt của nhà thơ TBH
……………
Sông trăng

Sóng đẩy thuyền chao nghiêng ngả mạn
Trăng lên con nước lớn theo mùa
Bồi hồi vọng tưởng ngày xưa cũ
Người của ta đâu…mộng dáng xưa

                       LOVE AND LIEF
..................
Gió gợn lăn tăn con sóng bạc
Thuyền ơi! Biền biệt đã bao muà
Trăng vàng lặng lẽ soi dòng chảy
Thổn thức tim hồng vọng dáng xưa
                       MIALUI BLOG


(*) Giao mùa (nguyên tác) Nhà thơ Trịnh Bửa Hòai.
Đây là lần đầu tiên LOVE làm thể Tứ tuyệt  khi dạo blog và đọc bài xướng “Giao Mùa”của nhà thơ Trịnh Bửa Hoài …không tự tin lắm và chỉ gửi BLR góp vui .Sau đó đã được Lê Thiên Minh Khoa đưa lên giới thiệu và đăng.
Nói về anh Khoa thì nhà thơ Lê Tấn Đạt viết:
“Lê Thiên Minh Khoa  là nhà thơ thứ thiệt của xứ biển Vũng Tàu lộng gió, người từng có mặt trong tập sách  “Những người nổi tiếng”xuất bản ở Sài Gòn.Đó là vuốn “Người và việc –Cánh buồm ngược gió-phụ ghi : Những người nổi tiếng “(NXB Văn Hóa Sài Gòn, 2008). Cuốn sách này viết về 19 nhân vật, trong đó có Lê Thiên Minh Khoa cùng các nhân vật trong nhiều lĩnh vực như : Nhà thơ Bùi Gíang, Nhạc sị Bảo Phúc, anh hùng Phạm Tuân,Thiền Sư Nhất Hạnh, GS Tăng Kim Tây. Đồng thời là chủ bút của tạp chí TIẾNG QUÊ HƯƠNG.



Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Ta về


Ta về....
Ta về phố cũ bóng chiều rơi

Nắng nhạt tàn thu lỡ hẹn rồi

Chỉ thấy mưa giăng và lá đổ

Nhớ người ta gọi cố nhân ơi
                  LOVE AND LIFE
.............
Em về lất phất giọt sương bay

Lối cũ đường xưa lá trải đầy

Ngõ đợi vô tình chân lạc bước

Đâu chàng thi sĩ cuả Thu say
                  MIALUI BLOG

Có một ngày...


Có một ngày em  sẽ ... buông tay
Và bước nhanh tựa hồ như trốn chạy
Thiên đường đâu  ta tìm hoài chẳng thấy
Chỉ một màu gấc đỏ phía hoàng hôn...
Kỉ niệm xưa hai đứa hãy vùi  chôn
Phong thư cũ sẽ  vùi vào dĩ vãng
Em soi mình vào gương mỗi sáng
Nhận ra rằng... em ...khác thật… ngày xưa
Vết thương nay vẫn chẳng thể lấp vừa
Cứ sưng tấy mỗi mùa chim di trú
Thấy hoang tàn khi gió mưa vần vũ
Có một ngày... nhận ra mình chưa đủ
Chưa đủ... thật lòng để níu kéo lẫn nhau
Bởi cuộc đời vẫn hai nửa vàng thau
Em vẫn sống bằng đức tin nơi Chúa
Nhưng... là em... sống cảm xúc của  mình
Em biết thế nên chỉ biết lặng thinh
Chẳng dám nghĩ suy dệt mây hồng mộng ảo
Em sợ niềm riêng đó là sự giả tạo
Đôi chút vỗ về che sự thật đằng sau
Chẳng dám nghĩ nhiều bởi em sợ... sẽ đau
Vì nơi ấy thiên đường chưa chắc thấy
Thôi em  sống và cứ là ...em vậy
Chắc có điều anh sẽ hiểu em thôi...!!!
                                       LOVE AND LIFE
..............


Nếu chẳng còn gì thì thôi hãy buông tay
Cho e về lại phía ngày xưa ngơ ngác
Phía ngày xưa trái tim luôn khao khát
Yêu một người và chờ đợi …người yêu
Ta hãy buông tay dù nước mắt rơi nhiều
Hoàng hôn có tím cũng chỉ là kỷ niệm
Cho giấc mơ yêu cứ tan...đừng níu vịn
Ta tuy gần mà hai đứa hóa … xa xôi
Hãy buông tay cho tình ái phai phôi
Những hờn ghen xin chôn vào dĩ vãng
Bởi niềm tin dành cho nhau...quá cạn
Chắc chắn một ngày hai đứa sẽ chia xa
Rồi một ngày anh sẽ hiểu em thôi
Bởi tình yêu trong anh là chưa đủ
Nên quá khứ như bão giông vần vũ
Cứa linh hồn cứa nát trái tim em
Em trở về con phố cũ đêm đêm
Nơi dĩ vãng  vùi  mình trong thinh lặng
Em đã dệt chốn THIÊN ĐƯỜNG... quá ngắn
Dù  còn yêu thì thôi chắc… cũng đành
Buông tay nhé cho lòng bình yên lại
Quá khứ sẽ thôi không hằn lên...quằn quại
E sẽ về nơi chốn cũ …………không anh...!!!
                         THUY VOI BLOG